Chương 49

Năm nào nhà họ Lâm cũng có thể dựa vào việc bán những sản phẩm tre này cho công xã kiếm được không ít tiền.

Chỉ tiếc số tiền này cũng không phải tháng nào cũng có, cây tre có chu kỳ sinh trưởng của nó, mỗi món khác nhau đều phải dùng các bộ phận thích hợp của cây tre để làm, Lâm Trường Sinh gần như cứ cách vài ngày là lại vào rừng tre phía sau để nhìn mấy cây tre của ông.

Ở thôn họ Lâm có một quy định bất thành văn này: Bạn có thể chạm vào bộ não của tôi nhưng không thể động đến tre của tôi.

Bởi vì mỗi một mảnh rừng tre nhỏ ở thôn họ Lâm chính là quần áo mới của vợ, học phí của con cái và thịt trên bàn.

Là một thứ tốt có thể đổi lấy tiền.

Từ sau khi Bán Hạ lập gia đình cũng không có đan chiếu nữa, bởi vì thôn họ Thạch gần như không có tre, mà nhà họ Thạch ngay cả lá tre cũng không nhìn thấy một cây, tự nhiên sẽ không có được khoản thu này.

Xế chiều hôm nay Lâm Trường Sinh lại đi vào rừng tre của ông, tìm được mấy cây tre không tồi, ban ngày có thời gian bèn phơi từng mảnh từng mảnh ra, buổi tối thì bắt đầu “tăng ca làm thêm” , làm cỡ chừng mười chiếc là có thể bán cho công xã rồi.

Tiểu Thạch Đầu nằm trong vòng tay của mẹ, đôi mắt to nhìn những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời tối tăm một cách không chớp mắt.

"A…" Bé chỉ vào ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, quay đầu lại để nhìn mẹ, như thể muốn nói “Mẹ ơi nhìn kia, sáng quá trời luôn”!

Bán Hạ nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé của bé, giọng nói dịu dàng khẽ khàng: "Tiểu Thạch Đầu biết không? Một trong những ngôi sao sáng nhất là sao Bắc Đẩu, nó có thể hướng dẫn chúng ta khi lạc đường.”

Tiểu Thạch Đầu cũng không biết có nghe hiểu những lời mẹ nói hay không, lại bị tiếng "sột soạt" của ông ngoại và cậu đan chiếu tre hấp dẫn, tròng mắt nhìn chằm chằm miếng tre mỏng manh đang di chuyển tới lui.

Lâm Trường Sinh và Mạch Đông nhanh chóng di chuyển ngón tay xuyên qua từng hàng sợi tre, như thể đang biểu diễn một điệu múa ngón tay nghệ thuật vậy.

Trương Thục Phân không biết nghĩ đến cái gì đột nhiên mở miệng nói: "Haizz! Tiếc gì đâu ấy, con gái của mẹ biết chữ thế mà trước ngày thi đại học lại bị sốt ba ngày ba đêm, làm cho không thể thi đại học được, Nếu không đã giống như người ta ăn cơm nhà nước rồi.”

Bán Hạ cười cười: "Bây giờ nói cái này làm gì ạ.”

Trương Thục Phân thở dài: "Thì mẹ hối hận chứ sao, lẽ ra nên để con học lại mới đúng. Lúc đó mẹ cũng không nghĩ nhiều như vậy, con xem đứa con trai út của nhà ông Uông kìa, học lại hai năm, năm ngoái thi đậu đại học rồi đấy.”

Nói đến đây, bà liếc mắt nhìn Mạch Đông đang chăm chú đan chiếu: “Em trai con chính là học không vô, bằng không nhà chúng ta đập nồi bán sắt cũng phải cung cấp ra một sinh viên đại học nha! "

Động tác trong tay Mạch Đông không ngừng, miệng lẩm bẩm nói: "May mắn là con không học đó, bằng không nồi nấu cơm của chúng ta cũng mất luôn rồi.”

Trương Thục Phân nguýt cậu một cái, tự cho bản thân là đầu óc ngốc nghếch, thế mà còn rất biết tìm lý do cơ đấy.

***

Sáng sớm hôm sau, trời còn hơi sáng, Bán Hạ đã rời giường làm xong điểm tâm.

Cơm vừa chín xong, cô lấy ra chiếc túi nilon nhỏ trong suốt vừa mua, bắt đầu phân loại đóng gói lẻ đường trắng, đường phèn và muối.

Mỗi túi được cân cẩn thận bằng cân tại nhà, một túi nhựa có thể chứa được một cân.