Chương 3: Không Xứng

Sáng hôm sau Vu Ngạn xuống nhà liền kinh ngạc một phen. Dưới phòng khách là Cố Thần, ngoài ra còn có một thiếu niên được hắn mang về.

Người kia bề ngoài thanh tú đơn thuần, mái tóc xanh nhạt cùng đôi mắt to tròn, nhìn liền khiến người khác sinh ra cảm giác muốn bảo bọc che trở. Nhưng đâu ai biết được bên dưới vẻ bề ngoài trong sáng sạch sẽ này là lòng dạ hẹp hòi ác độc.

Mới sáng sớm liền thấy Lạc An ngay dưới nhà khiến tâm tình Vu Ngạn tuột dốc không phanh, điều làm cậu buồn bực hơn là Cố Thần.

Hắn không them đoái hoài gì đến cảm xúc của cậu mà dẫn theo Lạc An về. Rốt cuộc hắn coi cậu là gì? Con người ai cũng phải có giới hạn chịu đựng, hành động này đã phá vỡ giới hạn của Vu Ngạn!

“Cố Thần, anh đang làm gì?” Vu Ngạn lạnh giọng lên tiếng.

Cố Thần và Lạc An nghe thấy âm thanh liền đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía cậu, Lạc An vừa nâng mắt liền rụt người co quắp, dáng vẻ yếu ớt sợ hãi đáng thường cực kì, thậm chí còn đưa tay ôm chặt lấy cánh tay bị thương chưa khỏi hẳn của mình.

Hành động này thành công chọc cho Cố Thần đau lòng, đồng thời lửa giận đối với Vu Ngạn cũng khơi dậy.

Hắn bước chân lên che Lạc An ở phía sau, tầm mắt không vui nhìn cậu.

“Hôm nay tôi đưa Lạc An về đây dưỡng thân thể, em ấy vừa về nước chưa có chỗ ở. Cậu không có ý kiến đi.”

Vu Ngạn thu hết những hành động bảo hộ của Cố Thần vào mắt, cậu hơi cúi xuống che đi một tia giao động trong mắt, nghe hắn nói xong mới ngẩng lên.

“Tôi có ý kiến. Anh có biết mình đang làm gì không? Tôi dù gì cũng là người yêu của anh, giờ tôi vẫn còn sống ngay tại đây này, anh vậy mà lại dẫn kẻ khác vào. Anh coi tôi là cái gì?”

Vu Ngạn bước từng bước xuống cầu thang, ánh mắt nhìn thẳng không rời Cố Thần, từng câu từng chữ thốt ra đầy tức giận.

Cố Thần nghe vậy mày nhăn lại, ánh mắt đầy hàn ý.

“Cậu đừng có làm loạn, đây là nhà tôi, tôi muốn dẫn ai vào thì ý tôi. Lạc An em ấy mới là người tôi yêu.”

Vu Ngạn nghe xong câu nói của hắn hơi khựng lại, cậu nhìn thẳng vào mắt hắn.

“Vậy tôi là cái gì?”

“Cậu cái gì cũng không phải!” Cố Thần tức giận đáp lại.

Cái gì cũng không phải.

Vu Ngạn niệm lại năm từ ngày trong đầu, vẻ mặt cậu không thay đổi nhưng đôi mắt càng ngày càng lạnh, bên trong như mưa dông sóng gầm.

“Nếu không yêu tôi vì sao khi trước lại đồng ý kết giao với tôi?” Một lát sau cậu mới lên tiếng.

Cố Thần hơi sửng lại một chút, khi nãy hắn hơi tức giận nên mới thốt ra lời như thế, nhưng mà vậy thì đã sao? Người hắn yêu là Lạc An, hơn nữa Vu Ngạn con người này độc ác có gì đáng để hắn bận tâm.

“Đó là khi xưa rồi, bây giờ khác ngày trước.” Cố Thần qua loa trả lời. Không hiểu sao trong lòng hắn cứ nhộn nhạo khó chịu.

“Nhưng bây giờ thân phận tôi dù gì là người yêu của anh, anh lại ngang nhiên ở trước mặt tôi dẫn tên khốn này về, anh có nghĩ đến cảm xúc của tôi không?” Vu Ngạn đáy lòng lạnh lẽo cực kì.

Cố Thần nguyên bản có chút khó chịu vì cảm xúc trong lòng, nhưng nghe Vu Ngạn nói liền hoàn toàn quên đi nó, thay vào đó là tức giận.

“Câu nói ai là tên khốn? Tôi nói cho cậu biết, trong lòng tôi chỉ có Lạc An mới xứng là người yêu, còn cậu không xứng!”

Không xứng…sao?

Bao nhiêu tình cảm đổi lại được câu không xứng từ anh, Cố Thần anh được lắm.

Không khí hoàn toàn chìm trong im lặng.

Cố Thần xem Vu Ngạn không lên tiếng nhìn mình, nội tâm không biết vì sao căng cứng lên.

“Thần ca ca…” Lạc An lúc này khϊếp nhược lên tiếng phá vỡ bầu không khí.

Cố Thần nháy mắt ổn định lại, hắn đỡ Lạc An đến ghế sofa ngồi.

“Cậu…hôm nay cậu không nấu cơm à?” Cố Thần nhìn Vu Ngạn.

Vu Ngạn nghe vậy nhướng mày, ánh kì quái nhìn hắn.

“Anh còn muốn tôi nấu cơm? Anh không thể đặt mua bên ngoài à, bình thường anh cũng đâu có ăn.” Vu Ngạn thái độ lãnh đạm nói.

“Tôi chỉ hỏi xem thôi, huống hồ là cậu làm An An bị thương, nấu một bữa cho em ấy đền lỗi cũng không quá.”

Vu Ngạn tâm tình đã không tốt, giờ nghe càng thêm bạo phát.

“Anh còn muốn tôi nấu cơm cho hắn? Ha ha, anh có bình thường không? Hơn nữa cơm tôi nấu cũng không phải chó chó mèo mèo gì cũng được ăn. Hắn không – xứng.” Vu Ngạn tức đến bật cười, câu cuối đặc biệt nhấn mạnh.

“Cậu!...” Lạc An trừng mắt nhìn Vu Ngạn. Tên khốn này dám mắng hắn!

Lạc An gương mặt uất ức nắm chặt lấy góc áo của Cố Thần, vẻ mặt như chịu ủy khuất rất lớn.

“Chỉ là một buổi cơm thôi mà, câu có cần làm loạn vậy không? Cậu nghĩ mình là thiên chi kiêu tử, bàn tay dát vàng chắc!” Cố Thần tức giận nhìn Vu Ngạn.

“Đúng vậy.” Vu Ngạn không chút nhân nhượng đáp lại.

Cậu nói cũng đâu có sai? Cơm cậu nấu đâu phải ai muốn ăn là ăn.

“Không nói lý lẻ!” Cồ Thần tức giận quát một câu rồi không cãi với cậu nữa, còn tiếp tục tim hắn cũng muốn bệnh.

Hắn cảm thấy hôm nay Vu Ngạn rất khác, cậu không giống ngày xưa nữa.

Hôm nay đúng thật Vu Ngạn không giống khi xưa, điều khác biệt là lần này cậu chống đối Cố Thần rất quyết liệt, không nhẫn nhịn nữa, hoàn toàn không chút nhượng ý nào với hắn. Cậu đã hoàn toàn tỏ rõ thái độ của mình.

Vu Ngạn không để ý đến hai người bọn họ, cậu vào bếp lấy vài miếng bánh quy ăn lót dạ rồi rót một ly nước mang lên phòng.

Cánh cửa đóng lại, cậu tựa lưng mình vào tường. Đôi mắt cậu rũ xuống, vẻ mặt lúc này có chút u buồn cô đơn.

Nói không để ý là giả.

Nhớ lại từng động tác bảo vệ Lạc An, từng lời nói vừa rồi của Cố Thần mà lòng cậu đau như dao cứa. Yêu hắn như vậy cậu phải chịu rất nhiều ấm ức, lần đầu tiên cậu yêu một người, vì yêu người đó mà nhẫn nhịn. Nhưng rồi cậu nhận lại được gì đây?

Hóa ra băng cũng có lúc tan, chỉ là người làm nó tan chảy không phải cậu. Đã từng, cậu cũng rất mong được hắn đối đãi như vậy, nhưng mà hiên thực lại làm người thất vọng.

Cố Thần, tại sao anh tuyệt tình như vậy? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?

Choang.

Ly nước trên tay cậu bị bóp vỡ ra, nước đổ lan dưới sàn, mảnh thủy tinh bị bóp chặt đâm vào tay Vu Ngạn, từng giọt máu tươi chói mắt nhỏ xuống đất loang ra trong vũng nước.

Cảm giác đau rát từ tay truyền đến khiến cậu bình ổn lại, ánh mắt đầy lạnh lẽo nhìn bàn tay bị thương của mình. Vu Ngạn đi vào phòng tắm rửa sạch sau đó sơ cứu băng bó lại. Cậu nghĩ thông rồi.

Nếu cầm lên được thì cũng buồng xuống được. Vì một điều gì đó mà suy sụp tinh thần, đó không phải là cậu!

Nếu đau khổ thì cứ để nó đau đi, cậu không tin mình không vượt qua được. Nếu tức giận thì cứ phát tiết, mắc gì cậu phải nhịn?

Nghĩ như vậy ánh mắt Vu Ngạn càng bình tĩnh hơn, khí chất cậu hoàn toàn thay đổi, phải nói đúng hơn là trở lại như cũ. Thần sắc nhẹ nhàng bình tĩnh nhưng lại cho người khác cảm giác nguy hiểm, thâm sâu khó lường.

Cốc cốc.

Nằm trong phòng xem điện thoại đến gần 10 giờ, cửa phòng liền vang lên tiếng gõ cửa.

Vu Ngạn ngồi dậy xuống giường, trong lòng cậu có một dự cảm bất ổn. Cố Thần chắc chắn sẽ không đến phòng cậu, hôm nay trong nhà có ba người, ngoài hắn ra thì chỉ còn Lạc An.

Mà tên này sao có thể có ý tốt mà đến tìm cậu.

Vu Ngạn mở cửa ra, quả nhiên đứng trước mặt cậu là Lạc An. Chỉ là vẻ mặt hắn đã thay đổi, không còn vẻ nhu nhược yếu ớt khi nãy, thay vào đó là nụ cười đắc ý, cằm nhếch lên một cách kiêu ngạo.

“Có việc gì?” Vu Ngạn mặt không cảm xúc nhìn hắn. Cậu mở cửa một nửa rồi đứng chặn ngay lối vào, hiển nhiên không có ý để hắn vào phòng.

“Ha, tao chỉ đến để nói chuyện với mày.” Lạc An đầy đắc ý nói.

Vu Ngạn xem vẻ mặt kiêu căng của hắn nhìn mình, ánh mắt cậu trầm tĩnh, trầm tĩnh đến khiến Lạc An có chút bất an.

“Ha, ngươi thì có chuyện gì để nói? Không định giả vờ nữa à, để ta đoán nha. Ngươi muốn khıêυ khí©h ta, muốn kể cho ta nghe Cố Thần tốt với ngươi bao nhiêu, diệu dàng với người bao nhiêu, muốn nói ta không bao giờ có thể so được với ngươi.” Một lát sau Vu Ngạn lên tiếng, cậu nhếch môi cười, vẻ mặt cậu trông rất ôn hòa nhưng giọng điệu lại có chút kỳ quái.

Lạc An sửng sốt, không hiểu sao nhìn Vu Ngạn cười như vậy sống lưng hắn như bị gió thổi vào, lạnh lẽo lan tỏa ra khắp người.

Vu Ngạn hoàn toàn nói ra mục đích của hắn, hắn đích xác muốn khıêυ khí©h cậu.

Ngày trước hắn thiển cận không nhìn ra được sự ưu tú cùng khí chất cao quý của Cố Thần, chỉ nghĩ anh là một thiếu gia gia đình khá giả mà thôi, sau khi quen một thời gian liền bỏ đi theo một tên thiếu gia giàu có hơn xuất ngoại. Sau này ở nước ngoài hắn mới biết được thân phận thật sự của Cố Thần.

Đại thiếu gia của Cố gia, đây là người mà bao nhiêu kẻ muốn ôm chặt, hắn vậy mà vụt mất trong tầm tay. Khi đó Lạc An tức giận cực kỳ, hắn tìm lý do cắt đứt quan hệ với bạn trai của mình rồi đi về nước với đầy toan tính trong lòng.

Nhưng mà xem đến tin tức bên người Cố Thần vậy mà có thêm một người con trai ở cùng Lạc An liền tức giận cực kì. Người của hắn không kẻ nào được phép tranh giành, tên điếm ở đâu vậy mà dám tiếp cận Cố Thần. Bất quá sau khi biết được Cố Thần chỉ đem tên kia làm thế thân cho mình hắn liền đắc ý dào dạt.

Quả nhiên Cố Thần không quên được hắn, kẻ kia chỉ là người thay thế lúc mình vắng mặt thôi. Cái gì của hắn thì vẫn là của hắn, không ai cướp được. Nhưng Lạc An vẫn không muốn buông tha cho Vu Ngạn. Cậu đã chiếm một khoảng thời gian sinh hoạt sung sướиɠ vốn thuộc về hắn, một người hẹp hòi như Lạc An sẽ không chịu để yên.

Ngoài ra còn điều chủ yếu khiến hắn ghét cậu đến vậy là vì Vu Ngạn được Cố phụ yêu thích, ngày trước hắn và Cố Thần quen nhau lão già kia luôn phản đối điều này, ông không bao giờ cho hắn thái độ tốt. Vậy mà một kẻ vô danh như tên kia được ông ta yêu thích, Lạc An cực kỳ ghen ghét.

Khi hắn vừa về nước liền ‘tình cờ’ gặp lại Cố Thần, sau đó liền lấy lí do khi xưa Cố phụ chèn ép cùng với cảm thấy mình không xứng với Cố Thần nên mới không từ mà biệt. Mọi chuyện sau đó diễn ra đều theo ý hắn, hai người bắt đầu nối lại tình cảm, Lạc An lúc này liền chuyển đến hãm hại Vu Ngạn, hắn ở sau lưng thì tìm cậu gây sự, tự làm mình bị thương rồi ở trước mặt Cố Thần thì nói bóng gió cậu hại hắn.

Như hắn mong muốn, Cố Thần mỗi lần đều giận giữ tìm Vu Ngạn chất vấn, giữa hai người lúc này đã hoàn toàn đổ nát.

=============

Drally:

Bộ cũ thì bé Ngạn nhẫn nhịn nấu cơm các kiểu, giờ Drally nghĩ...Mắc gì phải nấu cơm cho nó ăn, nhịn làm gì nữa. Bộ mới này Drally cho Ngạn thông suốt sớm hơn, khỏi nhịn nữa, chương sau cho combat vs tra công tiện thụ luôn.

Bây giờ.

Cố Thần: "Cậu Không Xứng"

Sau này.

Cố Thần: "Tiểu Ngạn, cho anh cơ hội đi mà, hay để anh qua nhà em lao động không công cũng được. Dọn nhà, nấu cơm, hốt rác, chạy vặt việc gì anh cũng làm được." *Quỳ xuống ôm chân*

Vu Ngạn: "ANH KHÔNG XỨNG." *Mỉm cười__ing*