Chương 32: Thay Đinh Hiên trút giận

Chương 32: Thay Đinh Hiên trút giận

Tác giả: Phong Nhã

Edit: Tử Đằng

Nghe Chiêm Bình nói vậy Chiêm phu nhân lập tức cúi đầu xuống nhìn, nhưng mà hấp dẫn bà không phải là vệt màu đen trên tay bà mà chính là đồ vật trong túi áo.

Túi áo ngủ của bà vốn dĩ không có bỏ gì hết, giờ lại có một tờ giấy trong đó. Chiêm phu nhân lấy ra nhìn kĩ thì thấy chính là tờ giấy Chiêm Thanh đã đưa cho Hách Nghị, trên đó còn có chữ viết.

Bọn họ không cách nào đoán được Hách Nghị viết những dòng chữ này từ bao giờ, mà cũng không rõ hắn bỏ vào túi áo Chiêm phu nhân như thế nào.

Mọi người trong phòng hiếu kì đọc những dòng chữ ghi trên đó: Chiêm phu nhân không có gì đáng ngại, chỉ cần an tĩnh nghỉ dưỡng là có thể hồi phục. Có điều tôi là người khá khiêm tốn, không thích việc mình làm bị nhiều người biết, quấy rầy những ngày tháng thanh tĩnh của tôi. Nếu như có thể, mong các vị đừng nói là tôi hỗ trợ trị liệu. Cảm tạ."

Xem xong nội dung trên tờ giấy, sắc mặt mọi người khác nhau. Chiêm Bình nói: "Hắn có ý gì? Tại sao lại muốn che giấu?"

Chiêm Đình cũng không hiểu lí do, cô nhìn Chiêm Thanh hỏi: "Thanh ca, anh nói xem Hách Nghị là có ý gì?"

Chiêm Thanh là người bình tĩnh, luôn biết cách nhìn thấu những ẩn ý đằng sau mỗi vấn đề đặt ra. Khi xem xong những gì Hách Nghị viết, kết hợp với thông tin anh đã điều tra được về hắn cách đây không lâu, đại khái có thể đoán được nguyên do.

Anh nói: "Có thể thấy Hách Nghị chúng ta biết cùng Hách Nghị với lời đồn bên ngoài không giống nhau. Anh không dám chắc trước khi bị đuổi khỏi Hách gia Hách Nghị là đang ẩn mình đợi thời cơ nhưng chắc chắn Hách Nghị không phải thối nát giống như đồn đại. Anh đoán có lẽ cậu ấy không muốn Hách gia biết cậu ấy cùng trước đây không giống nhau. Gia tộc lớn đấu tranh nội bộ như thế nào chúng ta không rõ, Hách Nghị có lẽ là đang tự bảo toàn tính mạng, cũng là cách để bảo hộ em trai mình ở Hách gia."

Lời giải thích này của Chiêm Thanh khiến Chiêm phu nhân cùng những người khác ngây ngẩn cả người. Sự tình ở Hách gia bọn họ cũng có nghe nói đôi chút. Gia tộc đổi gia chủ, gia chủ đời trước chẳng biết đi đâu, bỏ lại hai đứa con trai, dĩ nhiên là thành mục tiêu cho người khác công kích. Làm sao hai anh em Hách Nghị cùng Hách Vũ có thể sống an ổn trong một gia tộc như vậy được chứ?

Bốn người trao đổi ánh mắt với nhau, rất ăn ý đạt thành thỏa thuận mà không cần phải nói ra. Chiêm phu nhân đưa tờ giấy cho Chiêm Thanh, nói: "Đốt!"

Chiêm Thanh tiếp nhận tờ giấy kia lấy bật lửa ra đem đốt đi.

Bốn người thật lâu không nói gì, trong phòng lâm vào yên tĩnh. Một lúc sau Chiêm phu nhân nhìn hai cậu con trai cùng cô cháu gái nói: "Nhớ kỹ những gì cậu ấy nói. Đó là một đứa trẻ tốt. Hách gia không nên đối xử với nó như vậy."

"Nhưng mà Trần Dung..." Chiêm Đình vẫn chưa quên Trần Dung còn đang ở đây.

Chiêm phu nhân trở về giường nằm xuống, nói: "Bây giờ ta tiếp tục nằm, đừng nói với nó ta đã đứng lên được. Sau đó tìm một bác sĩ đến đây khám cho ta một chút, tới lúc đó ta sẽ giả vờ đã khỏe hơn, có thể đi đứng được."

Đối với biện pháp này của Chiêm phu nhân, Chiêm Thanh bọn họ cảm thấy rất khả thi.

Lúc này Chiêm Đinh lại nói: "Bác gái, con cảm thấy bác nên đi tắm một chút. Bác xem, trên người bác có gì đó đen đen, hơn nữa còn có mùi."

Chiêm phu nhân lúc này mới nhớ đến vừa nãy Chiêm Bình con trai bà đã thét lên kinh hãi vì nhìn thấy gì đó trên da bà, vội vàng cúi đầu nhìn. Quả nhiên là một đám gì đó đen sì, lấy ngón tay quệt một vệt đưa lên ngửi thử, thật là khó ngửi. Bà không chịu được mà nói rằng: "Trời ơi, đây là cái gì đây? Đình Đình, nhanh chóng đỡ bác đi tắm, gớm quá."

Chiêm Thanh cùng Chiêm Bình đều nở nụ cười, Chiêm Thanh nói: "Đình Đình, làm phiền em rồi. Anh và tiểu Bình đi sửa soạn một gian phòng khác cho mẹ đây."

"Có gì đâu mà phiền chứ. Các anh mau đi đi. Bác ơi, chúng ta đi tắm nào."

"Đi thôi con."

Nói xong mọi người đều bận rộn. Bọn họ ăn ý tuân thủ ước định, không hề đem chuyện Chiêm phu nhân đã có thể rời giường nói cho Trần Dung. Ngay cả em gái của bọn họ Chiêm Hà cũng không được biết, tránh chuyện phát sinh ngoài ý muốn.

Trần Dung nào biết chân tướng, thấy Chiêm phu nhân còn nằm trên giường liền dùng ngữ khí khinh miệt mà nói: "Em biết ngay thằng khốn Hách Nghị đó là đang giở trò. Nó là hạng người gì so với tất cả mọi người chính em hiểu rõ nhất. Lần sau để em gặp phải nó sẽ khiến nó nhừ đòn!"

Hai anh em nhà họ Chiêm nghe những lời này của Trần Dung chỉ trầm mặc không nói gì. Chiêm Hà không biết gì cũng ở sau phụ họa. Chiêm Thanh khó chịu kêu người đem Trần Dung tiễn về nhà, anh không muốn nghe ả này chửi bới ân nhân ở nhà anh.

Chiêm Bình trải qua sự kiện lần này đối với Trần Dung sinh ra phản cảm lớn, không muốn cùng Trần Dung tiếp tục có liên hệ. Chỉ có điều ả ta là người Trần gia, muốn chia tay đương nhiên phải xử lí thỏa đáng. Dù sao cũng không nên đắc tội với Trần gia, nếu không sẽ gây ra phiền toái.

Nghĩ vậy nên trong lòng anh bắt đầu tính toán xem nên làm gì.

Hách Nghị lưu lại tờ giấy chỉ vì không muốn rước phiền phức vào người mà thôi. Giống như trong đó ghi, hắn không muốn cuộc sống yên tĩnh bị quấy rầy, hắn cần nơi thanh tịnh để tu luyện.

Suy đoán của Chiêm Thanh đã thuyết phục Chiêm phu nhân bọn họ, mà lại đúng vào trọng điểm hắn muốn căn dặn. Hách Nghị thấy được người Chiêm gia đều phúc hậu nên mới lưu lại tờ giấy kia. Quả thật rất chính xác.

Hách Nghị rời khỏi Chiêm gia thì tìm một quán cơm nhỏ, giải quyết bữa trưa, sau đó dạo một vòng trong thành phố, đến chiều lại cưỡi mô tô về trường học của Đinh Hiên ở ngoại ô.

Hắn biết năm giờ chiều Đinh Hiên mới tan học, bây giờ còn cách giờ tan trường không lâu nên hắn đứng trước cổng trường chờ cậu, sau đó cùng về.

Sờ sờ đồ vật trong túi, Hách Nghị phi thường hài lòng với lần xuất môn này. Không nghĩ tới lại có thu hoạch lớn đến như vậy. Một tháng sau hắn quay lại Chiêm gia, chỉ cần bọn họ làm theo lời hắn chắc chắn Chiêm phu nhân sẽ bình phục, như vậy hắn có thể quang minh chính đại hỏi bà ấy khối băng linh này mua được ở đâu.

Chỉ cần biết được đó là nơi nào hắn liền có thể thu về thêm một loại dược liệu quý giá nữa, sẽ giúp được rất nhiều trong việc tu luyện.

Chờ hắn đạt đến Luyện khí tầng hai có thể luyện hóa viêm linh thạch thành nhẫn trữ vật không gian.

Đang ngồi nghĩ ngợi thì Hách Nghị nghe thấy cách đó không xa có tiếng ồn ào, thành công đánh gãy dòng suy tư của hắn.

Hắn nghiêng đầu về hướng phát ra tiếng ồn thì thấy một người mặc áo thun cùng quần jean đã giặt đến trắng bệch đang bị vây đánh. Không phải Đinh Hiên thì còn ai vào đây nữa.

Một người trong số đó không ngừng xô đẩy Đinh Hiên, cậu liền ôm cặp táp đánh lại tên đó. Khuôn mặt trắng nõn tràn đầy phẫn nộ mà trở nên đỏ ửng. Đám đông xung quanh liên tục hô hào chửi bới gì đó. Hách Nghị nhíu mày, cất bước đi tới.

Lại gần một chút, Hách Nghị nghe rõ bọn họ đang nói cái gì.

"Sao? Nói mày vậy thì sao nào? Mày chính là gả cho một thằng đồng tính, bán mông cho người ta thao! Ủa mà không đúng, suýt chút tao quên mất thiếu gia nhà họ Hách chính là kẻ tàn phế. Cái của nợ của nó đã bị chó cắn rớt mất rồi còn đâu."

Tên nam sinh lấy ngón tay dí sát vào ngực Đinh Hiên bị cậu tức giận đẩy ra.

"Không được nói thiếu gia của tôi như vậy. Anh ấy không phải phế nhân! Rõ ràng thiếu gia hoàn hảo không có bị tổn hại chỗ nào, sao mấy người cứ thích bịa đặt nói xấu anh ấy? Thực sự quá ghê tởm!"

Nói xong đột nhiên cậu nhặt lên một khối đá trên đất, ý định ném vỡ đầu tên nam sinh đó, nhưng lại bị một người khác đẩy ra. Cục đá không có đập vào người nam sinh kia mà suýt chút đập phải cậu.

Bước chân của Hách Nghị tăng nhanh, cấp tốc chạy đến chắn trước mặt Đinh Hiên. Cậu đang tức giận vô cùng thì đột nhiên nhìn thấy bóng người quen thuộc, không khỏi sững sờ, sau đó trên mặt lộ ra một vẻ vui mừng.

"Thiếu gia, sao anh tới đây?"

"Mày vừa mới nói cái gì?"

Hách Nghị không hề trả lời Đinh Hiên mà nhìn về phía tên nam sinh vừa bắt nạt cậu, hỏi.

Những người kia nhìn thấy Hách Nghị xuất hiện thì không còn dám hung hăng như trước nữa, tốt xấu gì người này cũng từng là Hách đại thiếu gia của Hách gia, một gia tộc lớn mà mọi người vẫn luôn kiêng kị.

Tên nam sinh thấy vậy trên mặt biểu lộ ý muốn né tránh, bước chân vô thức lùi về phía sau, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén của Hách Nghị.

"Lúc nãy mày nói giỏi lắm mà. Sao giờ câm rồi?" Hách Nghị sao có thể dễ dàng buông tha cho người này được.

'Mày chính là gả cho một thằng đồng tính, bán mông cho người ta thao!' Câu nói này cứ liên tục vang lên trong tai Hách Nghị, hắn nhìn tên nam sinh kia bằng ánh mắt sắc lạnh, tựa như nhìn một người đã chết.

Tên nam sinh bị Hách Nghị nhìn như vậy thì tức giận. Nghĩ đến Hách Nghị hiện tại đã bị đuổi khỏi Hách gia, bọn họ làm gì hắn chắc chắn Hách gia cũng sẽ không rỗi hơi mà quản đến. Vì thế tên nam sinh liền lộ ra biểu tình hung ác nhìn Hách Nghị, giận dữ quát: "Tao nói mày là phế nhân đó, thì sao nào?"

"Câu trước đó!"

Tên nam sinh kích động phun ra một câu lại không nghĩ đến Hách Nghị muốn nghe câu trước đó. Gã ngẩn người, nuốt nước miếng một cái, trong đầu hồi tưởng lời mình đã nói, sau đó liền hung ác thốt lên: "Bán mông cho người ta thao..."

'Oành' một tiếng, tên nam sinh bị Hách Nghị dùng một cước đá văng ra ngoài đường, cả người va phải cột điện, 'bịch' một cái rớt xuống đất.

Những học sinh khác vây xem thấy vậy liền lùi ra xa, tất cả bọn họ hoảng sợ nhìn Hách Nghị, lo lắng bản thân sẽ trở thành đối tượng tiếp theo bị Hách Nghị đá bay.

Chỉ một cước mà có thể đem người đá xa như vậy, thật là đáng sợ!

Chương 33: Cự li gần