Chương 26: Vô Đề

Thẩm Khuynh Thiên muốn khóc trong lòng, đây chính là người mà con gái

không tiếc quỳ xuống cầu xin mình đi cứu đó sao? Đừng nói giỡn được không? Thế lực của Tiêu Thiên Sách đã muốn ngập trời rồi. Chính là Thiên Thần điện đó! Thiên Thần điện đánh thắng mấy dặm ngoài biên giới! Thiên Thần điện làm cho các nước các tộc khác nghe tin đã sợ mất mật! Người ta còn là điện chủ Thiên Thần điện..

Nói thật, giờ phút này Thẩm Khuynh Thiên ngay cả khóc cũng nghĩ đến... Khổ thân lúc trước bản thân còn muốn người ta rời đi trước, nghĩ đến đây là Thẩm Khuynh Thiên thấy xấu hổ vô cùng, không có cách nào khác, đành phải cúi đầu càng thấp càng tốt...

Thẩm Khuynh Thiên nghĩ nghĩ, lúc này đều muốn quỳ xuống trước mặt Tiêu Thiên Sách. Dù sao thân phận của Tiêu Thiên Sách cũng quá mức lớn mạnh rồi. Lúc trước ông chỉ nghe đến truyền thuyết của Tiêu Thiên Sách, không nghĩ đến hôm nay chính chủ đã đứng trước mặt. Ngay tại lúc ông ta định quỳ xuống, Tiêu Thiên Sách đã đỡ lấy.

Tiêu Thiên Sách cười nhìn Thẩm Khuynh Thiên nói: "Ha hả...Với tôi Thẩm gia chủ không phải người ngoài. Lúc trước cảm ơn Thẩm gia chủ đã cứu viện. Tấm lòng này tôi xin nhớ kỹ, từ nay về sau Thẩm gia chủ chính là bằng hữu của Thiên Thần điện, không phải là người ngoài. Tôi xử lý vài chuyện trước đây, Thẩm gia chủ cứ nghỉ ngơi trước đi..."

Thẩm Khuynh Thiên nhanh chóng gật đầu, nhất là khi ông ta nghe được câu cuối cùng Tiêu Thiên Sách nói sau này Thẩm Khuynh Thiên ông chính là bằng hữu của Thiên Thần điện, Thẩm Khuynh Thiên vui sướиɠ tột đỉnh. Kích động đến mức cả người đều run rẩy. Tối nay Chu gia khẳng định là xong đời rồi. Trước mặt điện chủ của Thiên Thần điện, cho dù là Chúa cũng không thể cứu được! Sau này Thẩm gia của ông sẽ là gia tộc lớn nhất Tiền Giang!

Không! Thẩm gia có tình hữu nghị với điện chủ Thiên Thần điện, hơn nữa con gái ông còn là bạn tốt nhất của vợ người ta, sau này Thẩm gia của ông không phải sẽ ngày càng sáng ngời sao! Trong nhất thời hô hấp của Thẩm Khuynh Thiên bắt đầu trở nên nặng nề...

Lúc này, cấp cao của Thẩm gia vừa mới làm phản – Thẩm Tứ Hải bị một màn trước mặt dọa đến đại tiện tiểu tiện gì cũng có. Sắc mặt gã trắng bệch như tờ giấy. Sợ tới mức nhanh chóng quỳ trước mặt Thẩm Khuynh Thiên, không ngừng dập đầu nói: "Đại ca, em sai rồi. em sai rồi! Đều là Chu gia ép

em, đều là Chu gia ép em, đại ca anh phải tin em, tin tưởng em..."

"Hừ..." Thẩm Khuynh Thiên chỉ hử lạnh một tiếng, dùng ánh mắt như nhìn người chết nhìn hắn. Sớm biết có ngày này thì lúc trước làm làm chi? Đối với loại người phản bội này, Thẩm Khuynh Thiên ông tuyệt đối sẽ không nhân nhượng. Thẩm Khuynh Thiên cho một ánh mắt, ngay sau đó cường giả của Thẩm gia bên người ông liền vọt tới kế bên Thẩm Tứ Hải, vặn gãy cổ hắn...



Về phần Tiêu Thiên Sách, anh xem cũng chưa nhìn một cái, chỉ là một tên phản đồ rác rưởi của Thẩm gia mà thôi, gϊếŧ thì gϊếŧ. Giờ phút này anh chạy đến trước mặt Chu Kiệt – người bị dọa đến mức lần nữa ngã tại chuồng heo.

"Tôi sai rồi, thật xin lỗi, tha tôi đi, tha tôi đi, cầu xin ngài tha tôi đi...Tôi không muốn chết, tôi còn chưa ba mươi nữa, tôi còn chưa kết hôn, tôi còn có rất nhiều chuyện chưa làm, tôi không cam lòng, tôi không cam lòng..." Chu Kiệt đến lúc sắp chết bắt đầu liều mạng nhìn Tiêu Thiên Sách cầu xin tha thứ. Bất chấp chuồng heo dơ bẩn hôi thối, hắn quỳ bên trong không ngừng dập đầu với Tiêu Thiên Sách.

Sát khí trong mắt Tiêu Thiên Sách bùng lên. Trong đầu anh hiện lên một màn cứu Tiểu Tiểu hôm qua. Ngay sau đó anh nắm chặt tay, thân mình Chu Kiệt liền hoàn toàn nổ tung, máu huyết đầy trời. Trạng thái chết ngay cả thi thể cũng không còn. Hình thể nổ tung, có thể ngay cả cơ hội kiếp sau đầu thai cũng không có.

"Mày...đáng chết! Nếu không phải bổn tọa muốn sớm một chút về gặp con gái, mày nghĩ tao sẽ cho mày chết nhẹ nhàng như vậy sao?" Tiêu Thiên Sách lạnh lùng nói. Sau đó anh yên ổn trở về ghế của mình. Thiên Thất đi đến phía sau anh, bùng dù. Tiêu Thiên Sách lạnh lùng nhìn Chu Chính Hào đang ngồi chồm hổm đối diện. Mặt Chu Chính Hào xám như tro tàn....

Mới nãy Chu Chính Hào chính mắt nhìn thấy con trai mình chết ngay trước mặt, biến thành mưa máu giữa trời, trạng thái chết không chút nguyên vẹn. Lúc này trong lòng ông ngoại trừ bi ai, còn có sợ hãi chiếm phần nhiều. Sợ hãi đối với cái chết. Đúng vậy, cho tới bây giờ ông ta chưa bao giờ nghĩ đến, có một ngày ông ta lại rơi vào kết cục như vậy.

Ông ta là nhân vật có tầm ảnh hưởng nhất Tiền Giang. Mười mấy năm trước một mình tiến vào đây, trong vài năm lại xây dựng một cơ nghiệp lớn, ngay cả nhà giàu có của Tiền Giang – Thẩm gia, cũng đều bị ông đè đến mức không ngóc đầu dậy nổi. Gia chủ của Thẩm gia bị ông đánh gãy sống lưng! Bản thân ông cũng sẽ lập tức đột phá trở thành cao thủ cấp bậc năm sao! Đời này thậm chí có hy vọng trở thành chiến thần! Mà Chu gia của ông cũng sẽ lập tức vùng khỏi Tiền Giang, đi Thiên Hải phát triển...

Nhưng hiện tại kế hoạch nghiệp lớn của ông, toàn bộ không thành, không chỉ không thành mà chính ông cũng sẽ chết. Lúc này âm thanh của Tiêu Thiên Sách truyền tới: "Chu Chính Hào, niệm tình ông cũng là một người kiệt xuất, đừng nói tôi chưa cho ông cơ hội, tự sát đi..."

Tiêu Thiên Sách nói xong, Thiên Thất đứng sau anh liền đem một thanh dao găm ném đến chỗ Chu Chính Hảo. Cho ông ta tự sát. Chu Chính Hào cầm lấy dao găm, lại trước sau không dám xuống tay đối với chính mình.

Sau đó ông ta lập tức quỳ gối trước mặt Chu Chính Hào cầu xin: "Tiêu điện chủ, thật xin lỗi, là Chu gia chúng tôi sai rồi, nhưng ngài đã gϊếŧ Chu Kiệt rồi, tôi đem toàn bộ gia sản của Chu gia đều cho ngài, ngài tha cho tôi một mạng được không?"

Chu Chính Hào nói xong liền mang theo khát vọng nhìn Tiêu Thiên Sách, ông ta là người kiệt xuất, ông thật sự không muốn chết. Chết thì không thể mang theo gì cả, tất cả là công đã tràng.