Chương 29: Vô Đề

Tiêu Thiên Sách nghe vậy nghi hoặc nói: "Tam trưởng lão? Ông...Ông ta biết tôi?".

Long Chiến Quốc thần bí cười cười gật đầu nói: "Ừm, ông ta biết cậu, cậu cũng biết ông ấy. Tôi sẽ không nói nhiều, chờ lúc cậu thấy liền hiểu được..."

Tiêu Thiên Sách gật đầu, đè nén nghi hoặc trong lòng mình xuống, đem huân chương cùng nhẫn đặt vào trong ngực, cẩn thận bảo quản...

Chỉ là anh không biết, khi anh và Long Chiến Quốc nói chuyện với nhau đã dọa sợ toàn bộ người của Tiền Giang. Thẩm Khuynh Thiên ngay tức thời bị chấn kinh, không thể tưởng tượng được.

"Tiêu Thiên Sách, cậu...cậu ta rốt cuộc có thân phận gì?"

Tại cửa biệt thự giữa sườn núi, Long Chiến Quốc và Tiêu Thiên Sách đứng đón gió, sinh lực dồi dào. Giờ phút này hai người bọn họ chính là trung tâm ở giữa mọi người nơi đây. Long Chiến Quốc là nhân vật số bốn của Long Quốc, là Thống soái của chiến bộ Long Quốc. Tiêu Thiên Sách là điện chủ Thiên Thần điện đã bôn ba hải ngoại. Một già một trẻ, mỗi người đều có chiến lực cấp bậc chiến thần siêu việt. Đều là đỉnh chóp của kim tự tháp.

Nhưng ai cũng không nghĩ đến, vốn dĩ nên là hai vị cường giả tuyệt thế quyết chiến một trận vậy mà càng như là hiện trường nối nghiệp. Long Chiến Quốc xem Tiêu Thiên Sách như người kế nhiệm, Long Chiến Quốc muốn đem chiến bộ Long Quốc truyền lại cho Tiêu Thiên Sách!

Lấy tài năng và thực lực của Tiêu Thiên Sách, hắn có thể chấp chưởng tất cả chiến bộ Long Quốc không? Đáp án khẳng định là có thể. Dù sao một mình hắn trải qua năm năm, ngay tại hải ngoại thành lập Thiên Thần điện cũng không thua gì với chiến bộ Long Quốc! Này vẫn là ở tình huống không có tài nguyên chống đỡ! Đừng nói thêm là một khi Tiêu Thiên Sách có Long Quốc chống đỡ, chiến bộ Long Quốc dưới sự dẫn dắt của hắn, sẽ mạnh đến nhường nào? Điều này căn bản làm cho mọi người ở đây không cách nào tưởng tượng được!

Lúc Tiêu Thiên Sách tiếp nhận tín vật của mình và tam trưởng lão, ý cười trên mặt Long Chiến Quốc cảng ngày càng nhiều. Ánh mắt nhìn về phía Tiêu Thiên Sách, vui mừng chiếm chủ yếu. Từng ấy năm qua đi, vẫn là một mình ông chống đỡ chiến bộ Long Quốc, ông đã già đi nhiều rồi, có rất nhiều lúc ông đều cảm thấy được có chút lực bất tòng tâm. Ông cũng muốn gỡ xuống nhiều trọng trách mà mình mang trên người, áp lực thật sự là quá

lớn. Vừa đối kháng với kẻ thù bên ngoài vừa cần não với những tông môn lánh đời thường thường xuất thế. Ông đã sớm lao tâm lao lực quá độ. Hơn nữa chiến lực cũng rất khó đột phá lên trên cao...

Hôm nay sau khi ông ngoài ý muốn biết được thân phận thật sự của Tiêu Thiên Sách, lo lắng trong lòng ông dường như ngay lập tức tiêu tản tại giây phút đó. Thực lực, chiến lực của Tiêu Thiên Sách đã không kém so với ông. Long Quốc có người kế nhiệm, chiến bộ Long Quốc cũng có người kế nhiệm rồi...



"Nhóc con, cứ làm đi. Muốn làm cái gì thì làm cái đó. Chỉ cần không vi phạm đến bản tâm, không vi phạm điểm mấu chốt, mấy lão già ở Yên Kinh này đều là hậu thuẫn của con..." Long Chiến Quốc vô cùng vui mừng nói với Tiêu Thiên Sách.

Tiêu Thiên Sách lại im lặng. Nhìn ảnh mắt của Long Chiến Quốc, anh thấy được sự mỏi mệt thật sâu, ông lão trước mặt anh đây làm cho người ta có cảm giác ông sắp chống đỡ không được nữa rồi. Tuy rằng ông ta khiến người ngoài cảm thấy rằng bản thân mình vẫn mạnh như trước nhưng sự mỏi mệt thật sâu trên người ông đã muốn lan ra bên ngoài, mỏi mệt tử trong ánh mắt...

Giờ phút này, Tiêu Thiên Sách – người đã hiểu rõ nội tâm cũng như ý tứ của Long Chiến Quốc trầm mặc. Sắc mặt thậm chí còn nghiêm túc, im lặng một lúc lâu sau, Tiêu Thiên Sách mới ngẩng đầu nhìn Long Chiến Quốc nói: "Tiền bối, tôi...tôi có lẽ cũng không có tốt đẹp như trong tưởng tượng của ngài. Tôi cũng không chắc có thể đảm đương trọng trách của chiến bộ Long Quốc..."

"Ha ha ha ...Ha ha ha..." Long Chiến Quốc nghe vậy đột nhiên liền cười. Tiếng cười của ông vô cùng phóng khoáng, ngay sau đó ông ta bỗng nhìn về tứ phương, nâng tay chỉ vào Tứ Đại Thiên Vương dưới trướng Thiên Thần điện nói: "Nếu cậu còn không có tư cách, thử hỏi ở Long Quốc này ai có tư cách hơn đây? Bốn người bọn họ liên thủ dù là tôi cũng không dám nói có thể đứng vững. Còn có Vương Trường Sinh, Thiên 34, hắn rời khỏi Thiên Thần điện các cậu đều có thể trở thành thế hệ chiến thần ở đây! Lẽ nào cậu còn muốn nói với tôi cậu không có tư cách?"

Ánh mắt Long Chiến Quốc quét về tứ phương, quát với mọi người: "Các người nói xem, Tiêu điện chủ Thiên Thần điện có tư cách tiếp nhận chiến bộ

Long Quốc không? Có không?".

Lúc Long Chiến Quốc nói xong, mặc kệ là tướng sĩ của Thiên Thần điện hay là người của Tiền Giang, nội tâm của mọi người đều mạnh mẽ run lên. Đúng vậy, nếu người tài như Tiêu Thiên Sách còn không có tư cách vậy thì ai có tư cách đây? Điều khiển bọn họ thật sự chấn động chính là Long Chiến Quốc không chỉ nói suống mà thật sự muốn đem chiến bộ Long Quốc giao cho Tiêu Thiên Sách!

Phải biết rằng Tiêu Thiên Sách mới bao nhiêu tuổi chứ? Tính ra ngay cả ba mươi cũng chưa đúng không? Nhìn cũng tầm hai mươi bảy hai mươi tám. Rất trẻ, đúng vậy, cùng bốn vị cấp cao cầm quyền chiến bộ Long Quốc so ra chính là rất rất trẻ. Một khi Tiêu Thiên Sách thật sự tiếp quản chiến bộ Long Quốc, chỉ sợ hắn chính là trưởng lão trẻ tuổi nhất tính tử trước đến nay của chiến bộ Long Quốc.

Trong lòng mọi người kinh hãi không hiểu mà Thẩm Khuynh Thiên – người đã đưa ra lựa chọn chính xác càng kích động không thôi, cả người đều đang run rẩy. Ông phát đạt rồi. Thẩm gia của ông phát đạt rồi. Chỉ cần ông ôm chặt đùi của Tiêu Thiên Sách, tương lai Thẩm gia thậm chỉ có thể tiến quân Trung Nguyên, trở thành thế gia giàu có cao cấp nhất của cảnh nội Long Quốc! Giờ phút này Thẩm Khuynh Thiên kích động không thôi, không khỏi cảm thấy lệ nóng doang tròng, nhiệt huyết thiêu đốt cả người.

Long Chiến Quốc nói xong quay đầu tiếp tục nhìn về phía Tiêu Thiên Sách nói: "Nhóc con, cậu cũng nên lo lắng cho những anh em bên dưới. Bọn họ đều là cường giả cao cấp nhất mà lại là người Long Quốc nữa. Long Quốc chúng ta có câu lá rụng về cội, áo gấm về làng. Tôi nghĩ cậu tiếp quản chiến bộ Long Quốc, bọn họ cũng sẽ vui mừng..."

Tiêu Thiên Sách hơi hơi nhíu mày, hắn suy nghĩ một hồi lâu mới nhìn Long Chiến Quốc nói: "Thiên Sách tạ ơn tiền bối ưu ái nhưng hiện tại tôi không muốn xen vào chuyện gì nữa. Tôi...Tôi hiện tại còn có người nhà, một cô con gái đang chờ tôi về, còn có một người mà tôi đã từng tổn thương. Tôi còn có rất nhiều chuyện phải làm kế tiếp, tôi muốn ở cạnh bọn họ..."