Chương 31: Vô Đề

Lúc này, khi Tiêu Thiên Sách đi đến trước mặt hai người bọn họ, hai vị bị Vương Trường Sinh đã thưởng nặng nhanh chóng quỷ lạy không đứng dậy nổi: "Thiên Hải Vũ gia – Vũ Đào, Vương gia – Vương Trị bái kiến Tiêu đại nhân. Xin Tiêu đại nhân buông tha mạng của hai người chúng tôi, nếu sau này Tiêu đại nhân có gỉ cần, hai người chúng tôi sẽ bất chấp gian nguy..."

"Muốn sống không? Sống sót, qua vài năm sau, đột phá cấp bậc chiến thần?" Tiêu Thiên Sách chậm rãi nói.

Vũ Đào và Vương Trị quỷ trên mặt đất không khỏi liếc mắt nhìn nhau một cải, sau đó hai người liền mừng rỡ, dập đầu bang bang bang với Tiêu Thiên Sách: "Hai người chúng tôi nguyện vì đại nhân quên mình phục vụ!" Người luyện võ đều có một cái chấp niệm, càng ngày càng phải mạnh hơn. Cho nên hai người bọn họ, ngay cả việc làm ăn của gia tộc cũng không quản, chỉ một lòng cầu đột phá.

"Ừm..." Tiêu Thiên Sách gật gật đầu, ngay sau đó bang bang hai chưởng, hung hãng vỗ vào trên người hai bọn họ. Hai người nhất thời liền phun ra một ngụm máu, lỗ chân lông toàn thân đều có sương mù màu đen phun ra. Nhưng hai người cũng không cảm thấy không khỏe, giờ khắc này lại như trẻ ra không ít, trên người sức sống tràn đầy. Mà Tiêu Thiên Sách mạnh như vậy sắc mặt cũng hơi hơi trắng một chút.

Vũ Đào và Vương Trì ngây ngốc nhìn ngụm máu đen hai người phun ra cùng với tạp chất được bài trừ, lại nhìn sắc mặt Tiêu Thiên Sách trắng bệch vài phần. Nhất thời hai người hiểu được Tiêu Thiên Sách đây là hao tổn bản thân để khơi thông kinh mạch cho bọn họ. Như vậy thật sự là tốt đến nổi không ngờ được, kinh mạch khai thông sẽ khiến võ đạo đã đình trệ lâu ngày của bọn họ tăng tiến từng bước. Giờ phút này hai người đều có lòng tin trong thời gian ngắn sẽ bước được nửa bước vào cảnh giới chiến thần.

"Tạ ơn đại nhân!" Vũ Đào và Vương Trị lại quỷ gối thật sâu với Tiêu Thiên Sách.

Tiêu Thiên Sách gật gật đầu nói: "Qua một thời gian nữa tôi sẽ đi Thiên Hải một chuyến, giải quyết vài chuyện. Hai người các người là người bản địa, vậy không thể nào tốt hơn nữa. Sau khi hai người trở về, trong khoảng thời gian ngắn thực lực sẽ đột phá ít nhiều, quyền thế của gia tộc cũng phải lần nữa nắm chắc trong tay, hiểu chưa?"

Giờ phút này Tiêu Thiên Sách nhớ đến người anh em sáu năm trước của mình. Người anh em đã đâm sau lưng mình một đao. Nếu lần này anh đã trở lại, thù này, hận này, anh nhất định sẽ đi thanh toán hết... Về phần Vũ Đào và Vương Trị? Nói trắng ra chỉ là hai con cờ anh tùy tay bố trí mà thôi.

Vũ Đào và Vương Trì vô cùng nghiêm túc nói: "Hai người chúng tôi ở Thiên Hải đợi đại nhân đến..."

Tiêu Thiên Sách gật đầu ử một tiếng, gọi người đưa bọn họ đi. Về phần lúc nào sẽ đi Thiên Hải, anh cũng không có nói. Thiên Hải à, nơi đó anh cũng đã từng ở vài năm, lúc trước chính là ở đó học đại học, ít nhiều cũng ba năm. Khi đó anh còn khởi nghiệp, hai ba năm qua đi công ty phát triển rất nhanh, anh cũng là kỷ tài hiếm có của giỏi kinh doanh Thiên Hải. Nhưng sau khi anh bị đuổi khỏi nhà, tất cả không còn, anh em tốt nhất năm đó đã phản bội anh...

Chuyện này cũng không gấp, về sau rồi nói. Chuyện gấp gáo của Tiêu Thiên Sách bây giờ chính là nhanh xử lý việc bên này sau đó đi Bắc Giang tìm con gái. Thiên Nhất gửi tin cho anh, lúc này con gái vẫn còn ngồi ở cửa khách sạn chờ anh về.

Cuối cùng Tiêu Thiên Sách đi đến trước mặt Thẩm Khuynh Thiên, cười nói: "Thẩm gia chủ..."



"Đại nhân có gì căn dặn, Thẩm gia sẽ toàn lực ra tay!" Thẩm Khuynh Thiên nhanh chóng cung kính cúi đầu nói với Tiêu Thiên Sách.

Tiêu Thiên Sách khoát tay nói: "Vẫn là câu nói kia, con gái ngài là bạn tốt của vợ tôi, ngài là trưởng bối, đừng khách sáo như vậy. Hiện tại điều tôi muốn nói chính là, mong ngài giữ bí mật, đừng cho con gái ngài biết trên lưng tôi hiện đang mang những gì, bây giờ tôi không thể ngả bài hết với vợ tôi được. Về phần con gái ngài hỏi chuyện hôm nay được xử lý ra sao, ngài

cứ nói là Sở tuần tra ra tay..."

Tiêu Thiên Sách nói xong, Cục trưởng Sở tuần tra – Hầu Tông Hoa nhanh chóng gật đầu: "Không sai, Thẩm gia chủ, tối nay Chu gia bị gϊếŧ là do Sở tuần tra của bọn tôi nắm giữ được chứng cớ phạm tội, diệt sạch..."

Thẩm Khuynh Thiên nhanh chóng gật đầu, cam đoan nói với Tiêu Thiên Sách: "Xin đại nhân yên tâm. Đối với việc ngày hôm nay, Khuynh Thiên nhất định giữ bí mật, cho dù là con gái của tôi, đời này tôi cũng sẽ không nói với con bé tiếng nào..."

Tiêu Thiên Sách cười cười nói: "Thật ra cũng không cần giấu diếm lâu như vậy. Tôi cũng sẽ từ từ nói rõ thân phận thật sự của tôi cho vợ, cho cô ấy từ từ tiếp nhận."

Tiêu Thiên Sách nói xong dừng lại, nhìn Thẩm Khuynh Thiên nói: "Thẩm gia chủ, Tiền Giang thật ra vẫn còn quá nhỏ, ngài có ham muốn đi Thiên Hải phát triển không? Nếu có, tôi có thể giúp Thẩm gia một tay, vừa nãy ngài cũng mới nghe, chờ thêm một khoảng thời gian, tôi sẽ đi Thiên Hải một chuyến..."

Thẩm Khuynh Thiên nghe vậy mừng rỡ nhanh chóng gật đầu: "Tạ ơn đại nhân! Mấy ngày nay tôi sắp xếp chuyện trong nhà xong tôi sẽ đi Thiên Hải vì đại nhân mà mở đường!"

"Ừm..." Tiêu Thiên Sách cười gật đầu. Cuối cùng anh đi đến trước mặt tướng sĩ của Thiên Thần điện hào hùng nói: "Bổn tọa cảm ơn các vị huynh đệ đã đến viện trợ! Mời các vị tức khắc lại rời đi Long Quốc, tiếp tục chinh chiến hải ngoại!"

Tiêu Thiên Sách nhìn về phía Tứ Đại Thiên Vương của Thiên Thần điện, Diệt, Chiến, Ám, Lục, gật đầu với bốn người bọn họ: "Bốn vị, vất vả rồi."

Tứ Đại Thiên Vương hơi hơi hạ mình đối với Tiêu Thiên Sách. Sau đó, bọn họ hét lớn một tiếng liền dẫn chúng tướng sĩ của Thiên Thần điện rời đi..

Ba nghìn tướng sĩ dưới trướng Thiên Thần điện quỷ một gối đối với Tiêu Thiên Sách, hét lớn: "Bái biệt điện chủ!"