Chương 46: Vô Đề

Tiêu Thiên Sách nhìn thật sâu Vương Bưu một cái: “Anh hẳn là nên vui mừng đi, hiện tại tôi vẫn chưa muốn bại lộ thân phận trước mặt vợ của tôi! Mình đã gãy một cánh tay rồi đó, nhớ kỹ lời của anh nói ngày mai đi xin lỗi vợ của tôi, nhưng không cho phép lộ ra bất luận chuyện gì đêm nay, còn tiền

nợ, dựa theo cách tính tiền lãi của ngân hàng tiến hành trả lại, hiểu không?”.

Vương Bưu nghe vậy lập tức vui mừng quá đỗi, liều mạng dập đầu Tiêu Thiên Sách: “Đại nhân, tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi, tạ ân đại nhân đã không gϊếŧ, tạ ơn đại nhân đã không gϊếŧ...” Vương Bưu sau khi dập đầu một hồi, cầm lên một cây ống thép, đập xuống cánh tay trái của mình, cánh tay trái trong nháy mắt đứt gãy, nhưng hắn cố nén không kêu thành tiếng, không phải là hắn không muốn, thật sự là hắn không dám, không dám phát ra chút âm thanh nào.

Về phần bên cạnh hắn ta chính là nữ thư ký kia, lúc vừa nãy Thạch Thiên bị đánh chết, cô ta đã sợ đến ngất đi. Coi như là cô ta tỉnh lại, đời này cô ta kinh khủng lắm cũng không dám nói chuyện tối nay ra.

Mà không riêng gì cô ta, xem như Long Cửu, nhân vật đẳng cấp gϊếŧ sạch một đường ở thành phố Bắc Giang, giờ khắc này cũng bị dọa đến toàn thân phát run, quả thực là quỷ trên mặt đất đến ngẩng đầu nhìn Tiêu Thiên Sách một chút cũng không dám.

Tiêu Thiên Sách gật đầu đứng dậy, nhìn Long Cửu quỳ gối bên cạnh Thiên Nhất một cái nhìn Thiên Nhất hỏi: “Ông ta là ai?” Tiêu Thiên Sách chỉ vào Thiên Nhất hỏi.

Không chờ Thiên Nhất nói, Long Cửu liền tranh thủ thời gian cung kính vô cùng hồi đáp: “Hồi đại nhân, tôi là Long Cửu...”

“Ừ, thì ra ông chính là Long Cửu, chuyện sáng hôm nay làm được không tệ đó, đứng lên đi, đều là người một nhà, trong khoảng thời gian này phụ trợ Thiên Nhất làm rất tốt, nếu như làm tốt, có thể cho ông một cơ hội để gia nhập với chúng tôi...” Tiêu Thiên Sách nghe vậy nhẹ gật đầu.

Long Cửu lập tức mừng như điên, hào quang trong mắt cao ngất, tranh thủ thời gian đứng dậy, lại cúi đầu lần nữa nói với Tiêu Thiên Sách: “Long Cửu tạ ơn đại nhân, về sau đại nhân ở Bắc Giang có bất cứ phân phó nào, Long Cửu vạn nước sôi nhảy vào lửa cũng không chối từ!"

Tiêu Thiên Sách nghe vậy thân thể dừng lại nói: “Ử, đừng nói vậy, thật sự là có chuyện này cần ông đi làm, vốn còn nghĩ để cho Thiên Nhất truyền tin cho ông cùng Giang Bắc thần làm. Nhưng nếu như hiện tại ông ở đây rồi, vậy ông đi làm đi. Là như vậy, Cao gia cho vợ của tôi ba cái kiểm tra đánh

giá, cái thứ nhất đêm nay đã hoàn thành, cái thứ hai kia chính là Cao gia muốn cho vợ của tôi nhận cho Cao gia ba cái hợp tác buôn bán, ông đi làm đi, càng nhanh càng tốt, nhưng có một chút, không được lộ ra thân phận của tôi!"

Long Cửu tranh thủ thời gian cung kính gật đầu nói: “Vâng đại nhân, đại nhân xin yên tâm, tôi đây liền sẽ sắp xếp suốt đêm!”

“Ừ, tốt...” Tiêu Thiên Sách gật đầu.

Sau đó Tiêu Thiên Sách nhìn về phía Thiên Nhất nói: “Anh em à, trong khoảng thời gian này vất vả rồi..."



Thiên Nhất cười: “Đại ca nói gì vậy, mạng của tôi đều là của đại ca. Đời này chuyện tôi nguyện ý làm nhất, chính là có thể cả đời đều đi theo làm tùy tùng của đại ca, muôn lần chết không hối hận...”.

Tiêu Thiên Sách nặng nề vỗ vỗ bả vai Thiên Nhất nói: “Ừ, anh em tốt! Nơi đây anh xử lý đi, tôi không thể đi ra quá lâu, à đúng rồi, Tiểu Tiểu nói muốn anh dẫn con bé đi chơi, ngày mai có rảnh rỗi, thì tới nhà tôi đi, địa chỉ đợi lát nữa tôi gửi cho anh...”

Thiên Nhất gật đầu một cái, sau đó Tiêu Thiên Sách liền đi. Anh không thể đi ra quá lâu. Mà thân phận thật sự của anh, tuyệt đối không thể tuỷ tiện bộc lộ ra được, bằng không nếu để cho người trên đời biết rõ, điện chủ của Thiên Thần Điện ở chỗ này, vậy thì thành phố này e là tiêu rồi, căn bản sẽ không có nửa lúc an tĩnh...

Mà xem ra thời gian rất dài, thật ra từ lúc Tiêu Thiên Sách đi ra, lại đến lúc trở về, tổng cộng cũng chỉ có thời gian một tiếng. Sau khi anh trở về, Cao Vi Vi cùng Tiểu Tiểu quả nhiên còn đang ngủ say, ngay sau đó anh cũng không nghĩ gì nhiều, đi ngủ.

Chỉ là anh không biết là, lúc anh mở cửa vào nhà, trong một phòng khác Cao Tiểu Dĩnh mơ hồ trong chăn ngủ, lại lần nữa mở mắt ra, hơn nữa nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại di động, như có điều suy nghĩ...

Sáng ngày thứ hai, Tiêu Thiên Sách Cao Vi Vi là người một nhà cơm nước xong xuôi, Cao Vi Vi muốn lại đi ra ngoài lần nữa tìm Vương Bưu đòi tiền, trong nội tâm cô cũng tỏ ra hung ác, bất kể như thế nào, cô cũng không thể lại bị người nhà xem thường, ý nghĩ trong lòng cô chính là, nếu như ngay cả cô cũng không thể được Cao gia tiếp nhận lần nữa, vậy thì chớ nói gì đến Tiêu Thiên Sách. Vì vậy bất luận như thế nào, cô nhất định phải đi Vương gia đem tiền trở về!

Chỉ là lần này Cao Tiểu Dĩnh lại muốn cùng đi với vô, Cao Vi Vi cũng không nói gì, ngay sau đó Tiêu Thiên Sách liền dẫn theo Tiểu Tiểu, xuống dưới tiễn đưa các cô. Lúc đến dưới lầu, Thiên Nhất vừa hay mới tới

“Chào chị dâu….” Thiên Nhất sau khi chào hỏi Cao Vi VI, liền đi ôm Tiểu Tiểu: “Tiểu Tiểu, chú tới tìm con rồi, xem này, chú mang cho con món đồ chơi, thích không?" Thiên Nhất đưa tới cho Tiểu Tiểu một cái bong bóng màu hồng nhạt, một cái bong bóng ấn xuống ra màu sắc rực rõ, dưới ánh mặt trời vô cùng xinh đẹp.

Tiểu Tiểu vừa nhìn liền thích, nhưng nó lại không dám lấy, mả nhìn về phía Cao Vi Vi. Cao Vi Vi thấy con gái mình thích như vậy, cũng chỉ hơi cười cười gật đầu nói: “Tiểu Tiểu, còn không mau cám ơn chủ Thiên Nhất của con đi?"

Tiểu Tiểu lúc này mới tranh thủ thời gian ôm lấy bong bóng chụp hình, nhìn Thiên Nhất ngòn ngọt cười nói: “Cảm ơn chủ Thiên Nhất..."

Tiêu Thiên Sách cũng nói với Cao Vi Vi cùng Cao Tiểu Dĩnh: “Vi Vi, Tiểu Dĩnh hai người đi mau lên, tôi cùng Thiên Nhất dẫn Tiểu Tiểu đi công viên đùa một lát, không cần lo lắng, tôi sẽ chăm sóc cho Tiểu Tiểu..."

Tiểu Tiểu cũng là quơ nắm tay nhỏ nói với Cao Vi Vi: “Mẹ cố lên! Cố lên!”

Cao Vi Vi gật đầu cười với Tiêu Thiên Sách, sau đó cùng đi với Cao Tiểu Dĩnh rồi. Chỉ là không ai chú ý đó là, lúc Cao Tiểu Dĩnh rời đi, len lén nhìn Tiêu Thiên Sách với Thiên Nhất một cái. Nhất là Thiên Nhất, cô nhớ kỹ thật sâu bộ dạng của Thiên Nhất. Bởi vì ngày hôm qua cô vụиɠ ŧяộʍ hỏi qua Tiểu Tiểu, lúc ấy lúc mà cô ta lên lầu tìm Cao Vi Vi, Tiêu Thiên Sách đã gọi điện thoại cho ai gì gì đó. Tiểu Tiểu đã nói là chú Thiên Nhất.

Sau mười mấy phút đồng hồ, ở trên xe buýt, Cao Vi Vi hỏi Cao Tiểu Dĩnh: “Tiểu Dĩnh, em làm sao vậy, sao vừa nãy em lại lén lút nhìn Thiên Nhất chứ?”