Chương 47: Vô Đề

Cao Tiểu Dĩnh sửng sốt một chút, sau đó cười nói: “Không có việc gì đâu chị, em chỉ là hiếu kỳ mà thôi, à đúng rồi chị, bây giờ vẫn chưa đến chín giờ, chúng ta sẽ đến công ty Vương gia ngay bây giờ sao?”

Cao Vi Vi nghe vậy sắc mặt buồn bã, cắn môi một cái, thở sâu nói: “Ừ, hiện

tại thì cứ qua đó nhanh đi, ngày hôm qua chị cũng không có nhìn thấy Vương Bưu kia, đã bị người dưới tay hắn đuổi ra. Hôm nay chị sẽ đi đến cửa ra vào của công ty hắn chặn ngay hắn! Để chị xem thử.”

Cao Vi Vi lúc đang nói, đột nhiên điện thoại di động của cô liền vang lên, cô thấy một dãy số xa lạ, có chút không muốn nhận, nhưng điện thoại vẫn vang lên không ngừng, cô liền bấm nhận.

Chẳng qua là khi Cao Vi Vi nhận điện thoại, sau khi nghe người nọ ở bên kia nói vài câu, sắc mặt cô liền vô cùng kì lạ cúp điện thoại. Đợi sau khi Cao Vi Vi cúp điện thoại, Cao Tiểu Dĩnh liền hỏi cô: “Chị làm sao vậy? Người nào gọi điện thoại vậy, sắc mặt chị có chút là lạ á...”

Cao Vi Vi cau mày nói: “Tiểu Dĩnh, trạm tiếp theo xuống xe đi, Vương Bưu nói hắn muốn tới tìm chị, chị cũng nghĩ không thông hắn ta vì sao đột nhiên gọi điện thoại cho chị. Tóm lại đi gặp một lần trước đã...”

Cao Tiểu Dĩnh trong nội tâm run lên, trong lòng nổi lên một cái ý niệm trong đầu, nhưng rất nhanh lại bị cô ta đè ép xuống, cô ta không có nói tiếp nữa, mà là sau khi đợi xe buýt đến đứng, thì theo Cao Vi Vi xuống xe, sau đó hai người tìm điểm rộng lớn chờ Vương Bưu đến.

Cũng là cỡ mười phút sau khi hai người xuống xe, Vương Bưu ngồi trên một chiếc màu đen chạy băng băng chạy tới. Vương Bưu vừa xuống xe cầm một sắp văn kiện, đầu đầy mồ hội chạy tới trước mặt Cao Vi Vi.

Cao Vi Vi thấy Vương Bưu tự mình tới, tuy rằng không biết Vương Bưu rốt cuộc muốn làm gì, nhưng vẫn là tranh thủ thời gian thái độ rất tốt nói: “Vương tổng, anh không cần tự mình tới đây, tôi vốn cũng là muốn đi tìm anh đấy, anh xem anh còn tự mình đi một chuyến sao?”

Vương Bưu nghe nói như vậy Cao Vi Vi xong, lập tức trên người mồ hội lạnh đã chảy xuống, trong nội tâm nói thầm, may mắn là hắn tự mình chạy tới, bằng không thì hắn sẽ phế đi nữa. Cô thật sự không biết chồng của cô rốt cuộc là thứ gì đâu...

Lúc này Vương Bưu rất nhanh trong lòng đã muốn khóc, sau đó hắn tranh thủ thời gian tôn kính vô cùng cười nói với Cao Vi Vi: “Cô Cao sao cô lại nói như vậy chứ, tôi mấy năm nay vẫn kéo lấy tiền nợ của Cao gia các người không trả, vốn là không hợp đạo lí. Ngày hôm qua tôi đi công tác, nghe nói thủ hạ tôi người nọ, còn động thủ với cô, tôi đây trong nội tâm thì càng bắn khoăn nữa đó. Cái đó haizz, hai trăm ba mươi bốn vạn tiền hàng tôi đã nắm bắt được sổ sách của công ty các cô rồi, vậy nhiều ra ba bốn mươi vạn kia chính là tiền lãi. Mà tôi lần này, cũng là muốn tự mình làm mặt nói lời xin lỗi với cô Cao, chuyện ngày hôm qua, thật sự là có lỗi quá rồi, cô Cao, thật sự vô cùng có lỗi, vô cùng có lỗi a..."

Cao Vi Vi nghe vậy đều bối rối, cô theo bản năng nói: “Vương... Vương tổng, anh là nói, anh vừa mới chuyển khoản qua rồi hả?"

Vương Bưu lập tức mở Screenshots chuyển khoản trên điện thoại di động đưa cho Cao Vi Vi nói: “Ừ ừ, cô Cao cô xem, đây là Screenshots chuyển khoản của ngân hàng, như thế này cô truyền tin đến tài vụ của công ty các cô chút là được rồi. À đúng rồi, cô Cao, để tỏ lòng tôi chân thành áy náy, tôi còn mang theo một phần hiệp nghị mới tới, Vương gia chúng tôi sau này muốn đạt thành hợp tác lâu dài với Cao gia các người, sản phẩm của các người chúng tôi đều cần, vì ngăn chặn chuyện trước kia lại lần nữa xảy ra, phần hiệp nghị này chỉ cần cô bây giờ ký vào, tôi trực tiếp sẽ đem toàn bộ tiền hàng năm nay gửi tới thế nào?”



Vương Bưu nói xong, liền lấy ra một phần hiệp nghị đưa cho Cao Vi Vi xem, hơn nữa mở ra chức năng chuyển khoản trên điện thoại di động, chỉ cần

Cao Vi Vi kí tên, hắn lập tức liền chuyển khoản.

Cao Vi Vi có chút mơ hồ, theo bản năng nhìn lên hợp đồng, hợp đồng rất đơn giản, cũng không có bất kỳ chỗ nào không đáng tin cậy. Sau khi xem hết hợp đồng, Cao Vi Vi liền nghi ngờ nói với Vương Bưu: “Vương... Vương tổng, anh, anh thật sự muốn tiếp tục hợp tác với chúng tôi sao? Hơn nữa còn trả tiền hàng trước thời hạn nữa?"

Vương Bưu không nói chuyện, lập tức liền ở ngay trước mặt Cao Vi Vi, chuyển khoản một trăm vạn cho công ty Cao gia, rồi mới hướng Cao Vi Vi nói: “Cô Cao, cô xem, tiền tôi đã chuyển qua rồi đó. Trước đây là lỗi của tôi, sau này tôi cam đoan hai nhà chúng ta hợp tác tuyệt đối sẽ không xảy ra bất cử vấn đề gì nữa đông! Cô Cao cô mau chóng ký tên đi...”

Cao Vi Vi sững sở kí tễnong, tuy rằng hợp đồng thì ở trong tay cô, hơn nữa Vương Bưu càng là thanh toán trước thời hạn tròn một năm cho tiền hàng năm nay. Trả trăm phần trăm tiền đó. Nhưng cô vẫn cảm thấy rất mộng ảo. Dù sao ngày hôm qua cô còn bị người ta đuổi về, hôm nay Vương bưu ông chủ lớn này, liền tự mình tới? Không chỉ có trả tiền nợ, còn lại hợp tác tiếp nữa?

Mà Vương Bưu lúc này sau khi nhìn thấy Cao Vi Vi ký tên xong, hắn mới hơi hơi nhẹ nhàng thở ra không thể nhận ra được. Mà cái biểu cảm nhỏ xíu kia, lại bị Cao Tiểu Dĩnh vẫn đang nhìn chòng chọc hắn thấy được.

“Vương tổng, anh biết anh rể của tôi Tiêu Thiên Sách không?” Đột nhiên Cao Tiểu Dĩnh không có nguồn gốc hỏi Vương Bửu một câu.

Vương Bưu lập tức thân thể theo bản năng lanh lợi chút, mồ hôi lạnh bên cạnh mặt lau một cái liền rớt xuống, sắc mặt cũng trắng nhợt. Nhưng sau đó hắn vội nhíu chặt mày nhìn Cao Tiểu Dĩnh, vô cùng nghi ngờ hỏi: “Tiêu Thiên Sách? Anh rễ của cô? Người nào vậy? Hắn biết tôi sao?”

Cao Tiểu Dĩnh nhìn thật sâu Vương Bưu một cái, cảm giác Vương Bưu cũng không giống dáng vẻ nói láo. Cô ta cũng nhíu mày, thấy Vương Bưu hỏi thăm, cô liền nói: “À, không có việc gì, đúng rồi Vương tổng, cánh tay anh với đầu bị sao vậy? Sao lại phải băng bỏ vậy?"

Cao Tiểu Dĩnh hỏi đến như vậy, Cao Vi Vi cũng mới phát hiện, quả nhiên Vương Bưu giống như bị thương.

Khi Vương Bưu thấy hai người phụ nữ hướng về mình nhìn qua, hắn tranh thủ thời gian vẻ mặt đau khổ, thật sâu thở dài nói: “Haizz, đừng nói nữa, không may mắn lắm, hôm trước lái xe đâm vào trên cột điện, đúng rồi Cao tiểu thư, nếu như nếu không có chuyện gì khác, thì tôi đi trước nha. Tôi ở bên kia còn có chút việc phải làm...

Cao Tiểu Dĩnh thấy Vương Bưu muốn đi, cô liền lại tranh thủ thời gian hỏi một câu: “Vương tổng, ngày hôm qua công ty anh tên Thạch Thiên kia đánh chị tôi một cái tát, việc này tính thế nào đây?”