Chương 36: Chị Nguyệt

Chương 36: Chị Nguyệt

Sáng mai phải lên sân khấu nhỏ kéo.

Một ngày 200, làm ba ngày được 600, Hà Nhượng rất vui vẻ khi được giá lương này.

Cầm đàn nhị đi về, cậu cảm thấy vui vẻ, đặc biệt nấu hai món.

Vết thương của cậu gần khỏi hắn, qua hai ngày có thể đi rút chỉ rồi.

Lâm Thiết Đoạt đi về thấy cậu nấu một đống thức ăn, hắn đề gà nướng lên bàn nói: “Không phải tôi bảo sẽ mang đồ về sao?”

Hà Nhượng nhìn thấy hắn mang gà nướng về, cậu sáng mắt lên nói: “Anh Thiết Đoạt, anh thật tốt.”

Hà Nhượng ngưởi ngửi, sau đó cười thần bí nói với hắn: “Anh Thiết Đoạt, em kiếm nhiều tiền.”

Cậu kể vụ đàn nhị cho hắn nghe.

Hà Nhượng nói hết với Lâm Thiết Đoạt, còn bảo hắn cậu phải đi biểu diễn còn có thể mang hắn đi ăn ké, hỏi hắn có đi không.

“Tốt thế cơ à, còn có thể ăn cỗ?” Lâm Thiết Đoạt nhìn đàn nhị trong tay cậu, “Em còn biết chơi đàn nhị?”

Hà Nhượng nhìn hắn quan tâm cho có, cũng biết tính cách của hắn, cậu nhiệt tình giải thích: “Trước kia có học mấy năm, chơi mấy bài là chuyện nhỏ.”

Lâm Thiết Đoạt lớn như vậy rồi, trừ những người trước kia từng hợp tác với hắn học làm sang ra, hắn từng gặp người chơi đàn violong to nhỏ, chơi đàn piano hắn đều không có cảm giác gì.

Lần đầu tiên hắn ở gần nhạc cụ như vậy.

“Em chơi thử một bài xem.” Lâm Thiết Đoạt nói một câu.

Hà Nhượng: “Được thôi, anh muốn nghe bài gì?”

Lâm Thiết Đoạt suy nghĩ, hình như hắn chỉ biết một cái gọi là beethoven, hắn liền nói: “beethoven đi.”

Hà Nhượng sững sờ, sau đó cậu bật cười.

Cậu không có nói cho Lâm Thiết Đoạt biết beethoven là chơi piano, cậu bảo: “cái đó em không biết, em chơi bài đua ngựa đi!”

Cả người Hà Nhượng đều chìm đắm trong vui mừng vì kiếm được tiền, chơi đàn cũng vui vẻ theo, cậu vừa chơi vừa đi xung quanh Lâm Thiết Đoạt, giống như đang hỏi hắn có hay không.

Chơi xong, cậu nói: “Có cỗ ăn, anh đi không?”

Cậu muốn mời Lâm Thiết Đoạt ăn một bữa thịnh soạn.

Không thấy Lâm Thiết Đoạt trả lời, Hà Nhượng gấp gáp: “anh không đi xây nhà cho người ta, em biết hết rồi”.

“ừ, em biết, sau đó thì sao?” Lâm Thiết Đoạt nghĩ mỗi ngày hắn đi đâu đều không nhất thiết phải báo cho cậu biết.

Hà Nhượng sẽ không hỏi hắn đi đâu, nhưng mà cậu tức dậm chân.

Sau đó Hà Nhượng tức giận muốn đi tắm.

Mai phải đi biểu diễn, vì bị thương nên mấy hôm rồi cậu chưa tắm.

Cậu đóng cửa lại ngồi lên chiếc ghế, cởi hết quần áo còn sót cái qυầи ɭóŧ.

Cậu vắt khăn ướt tự lau người.

Lâm Thiết Đoạt hắn càm thấy hắn hơi quá đáng, hắn không có vào phòng leo lên giường ngủ, mà hắn rảnh quá ngồi lên chiếc ghế trong phòng khách, ngồi nhìn Hà Nhượng tắm.

Hà Nhượng vắt khăn muốn vắt đứt ra, chẳng biết cậu đang giận gì.

Lâm Thiết Đoạt hút thuốc, khói thuốc bay lên che mờ khuôn mặt của Lâm Thiết Đoạt.

Hắn nhìn chằm chằm lên cơ thể của Hà Nhượng.

Lâm Thiết Đoạt không e dè gì mà nhìn hết cậu từ trên xuống dưới.

“làm gì!” Hà Nhượng đang lau mình, tức giận hỏi hắn.

Lâm Thiết Đoạt bỗng nhiên nói câu: “TRước kia cậu cũng ở trước mắt người khác tắm sao?”

Hà Nhượng cảm thấy kì lạ, cậu cố ý đạp trả: “Không có ai cố tình đi nhìn người khác tắm đâu.”

Nói xong, cậu hừ hừ chỉ vào mũi hắn: “trừ anh ra!”

Cậu nói xong câu đó làm Lâm Thiết Đoạt bật cười.

Lâm Thiết Đoạt ngậm điếu thuốc, tâm tình rất tốt lặp lại lời Hà Nhượng nói, “ừ, trừ tôi ra.”

Lâm Thiết Đoạt tiếp nhận rất nhanh, Hà Nhượng cảm thấy hắn mặt dày.

Bị người khác nhìn chằm chằm, đôi khi cũng cảm nhận được.

Dần dần Hà Nhượng cảm thấy mất tự nhiên, cậu có cảm giác như cơ thể mình bị dao quét qua.

Hà Nhượng mất tự nhiên, cho nên cậu bỗng nhiên xoay xưng lại với Lâm Thiết Đoạt, tiếp tục tắm rửa.

Tầm mắt của Lâm Thiết Đoạt không có rời đi, cho dù hắn biết Hà Nhượng cảm nhận được, nhưng hắn không có ý định rời đi.

Hà Nhượng cảm thấy nguy hiểm khi bị dã thú nhắm tới, nhưng cậu không biết vì sao lại nguy hiểm.

Càng ngày càng cảm nhận rõ ràng, Hà Nhượng tắm qua loa cho xong, cậu mặc quần áo trên người giống như loang loạn trốn thoát vậy.

Mà Lâm Thiết Đoạt luôn nhìn chằm chằm Hà Nhượng, hắn cười một cách tuỳ ý.

Khi đi ngủ, Hà Nhượng trừng Lâm Thiết Đoạt, cậu lại không nằm cùng chiều Lâm Thiết Đoạt nữa.

Lâm Thiết Đoạt nhìn ngón chân của Hà Nhượng lộ ra dưới lớp chăn, hắn nghĩ đã bao lâu rồi?

Mỗi này đi về đều có người bên cạnh, ở chiếc giường này đi ngủ, đã bao lâu rồi?

Mấy ngày hôm nay hắn đều nghĩ thật tốt, trên giường có Hà Nhượng, không làm hắn cảm thấy phiền phức.

Hắn tưởng đó là thói quen, nhưng có hôm hắn cảm thấy lạ lẫm, mà có chút thích.

Thích nhưng không có chạm vào cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ bên cạnh truyền tới, yêu thích hơi thở cho tới khi ngủ say, lúc có lúc không đυ.ng chạm tới hắn.

Nếu không thì hắn không nhất thiết hôm nào cũng về nhà, cùng nhau ngủ trên một chiếc giường.

Giống như bây giờ.

Nhưng sự yêu thích trong mắt Hà Nhượng, với suy nghĩ của hắn không có liên quan gì .

Lâm Thiết Đoạt dơ tay muốn chạm vào chân cậu, nhưng không như ý hắn, chân Hà Nhượng né qua chỗ khác.

Tay Lâm Thiết Đoạt rơi xuống đùi cậu nhưng lại cách một lớp chăn.

Dường như nhận ra là cái gì, Hà Nhượng vùng vẫy, nhưng chỉ là vô tình đυ.ng chạm của hai người ở trên một chiếc giường mà thôi, nên cậu không có vùng vẫy mạnh.

Quen với sự động chạm trên đùi, cậu cuối cùng cũng chiều theo ý hắn, cậu dần dần chìm vào giấc ngủ.

Hà Nhượng tỉnh dậy, hình như cậu chạm phải nơi nào đó mềm mại, cậu mở mắt ra liền nhìn thấy tấm chăm đắp lên mặt cậu.

Hà Nhượng kéo chăn ra, sau đó sờ môi mình, giống như vừa nãy có gì đó tồn tại.

Chăn?

Cậu không nghĩ nhiều, đứng dậy đi xuống giường.

Hà Nhượng đi tới nhà Châu Nhị, một người phụ nữ trang điểm đậm ôm đứa bé đi dạo trong nhà, nhìn thấy Hà Nhượng đi tới, cô cười chào cậu.