Chương 2

Editor: Mèo yêu Cá

Vì thế chàng trai lần nữa nở nụ cười hoàn mỹ, xinh đẹp, nhìn thoáng qua là có thể nhìn ra khuôn mặt tươi cười rất giả dối, cậu nhìn không chớp mắt vào Tạ Thanh Ngọc, tựa như đang chờ cậu ta có cái gì ý tưởng cao siêu nào đó.

Tạ Thái Vi bị nghẹn một lúc, mới từ bên trong nụ cười giả dối này tìm về đầu lưỡi của mình, cố gắng duy trì khí thế nói: "Anh đừng có mơ dựa vào chút quan hệ mà một bước lên trời. Chúng tôi chỉ thừa nhận một mình anh hai của chúng tôi thôi, còn loại người như anh, xuất hiện giữa chừng, ai biết lai lịch của anh ra sao?"

Chàng trai tên Giang Lâm Song lại một lần nữa nghiêng đầu, đôi mắt của cậu bị che đi một nửa bởi mái tóc buông xõa mềm mại, người ngoài không thể nhìn thấy, chỉ có hai anh em đối diện với cậu là dường như nhìn thấy ý cười rạng rỡ từ trong đôi mắt đó, thậm chí còn không có ý tốt.

Giọng nói khàn khàn của cậu thì thầm: "Đúng vậy, hai đứa còn có anh hai, nhưng hình như tôi..."

Lúc cậu cúi đầu co rúm lại khá là giả trân, thu mình trong bộ đồ bệnh nhân và trong chăn đệm có in logo của bệnh viện, chàng trai gầy yếu nhe vậy, thế là bác gái bên cạnh lại lần nữa tràn đầy thương xót, vội vàng xông lên ngăn cậu ta lại, căm tức mà nói với hai anh em: "Hai đứa các cháu thôi đi không? Người lớn nhà mấy đứa đang làm gì? Sao mấy đứa không đi học mà chạy loạn ở đây? Người lớn đâu rồi, mau tới quản đi!"

Bà ấy đang nói đến người lớn, thì có một người đàn ông ăn mặc trang trọng, khoảng chừng chừng năm mươi tuổi bước vào.

Hai cô cậu vừa nhìn thấy ông ta, vội vàng bước lên giữ chặt, mở miệng gọi chú Trịnh, thêm mắm dặm muối miêu tả lại chuyện vừa xảy ra.

Người đàn ông vỗ vỗ vai bọn họ, sau đó đi tới đứng trước giường, lễ phép gật đầu nói: "Xin chào, tôi họ Trịnh, là trợ lý sinh hoạt của nhà họ Tạ."

Giang Lâm Song khó hiểu: "Trợ lý sinh hoạt?"

Người đàn ông mỉm cười, trên vẻ mặt ít nhiều mang theo chút bóng gió "Ồ, cậu thật sự không biết à.", giải thích: "Có thể hiểu là quản gia."

Giang Lâm Song nghiêm túc hắng giọng, dường như nói rất khó khăn, nhưng lại vô cùng chân thành, hỏi từng chữ một: "Quản gia không phải gọi quản gia, mà gọi là trợ lý sinh hoạt, là bởi trong nhà chú có người không thể chăm sóc bản thân ạ?"

Dứt lời, ánh mắt cậu nhìn về phía Tạ Thanh Ngọc.

Tạ Thanh Ngọc ngay lập tức tức giận, ngay cả quản gia Trịnh cũng bị nghẹn trong chốc lát.

Tiếp lời, ông ta cười gượng một tiếng: "Cậu thật biết nói đùa, nếu như cậu vẫn có tâm trạng để nói đùa thì tôi nghĩ cũng không có gì nghiêm trọng cả. Hôm nay tôi đưa theo Thải Vi và Thanh Ngọc tới đây, là để làm chút xét nghiệm ADN với cậu. Xin thứ lỗi, bà chủ Tạ và ông chủ Tạ đều không ở nhà, vì để nhanh có kết quả hơn, cho nên mới để cho tiểu thư và thiếu giá xin nghỉ tới đây một chuyến."

Mặc dù ông ta nói chuyện lịch sự, nhưng trong những lời này rõ ràng nghe ra ý bóng gió thân sơ họ hàng(*). Cách đối xử của ông ta với Tạ Thái Vi và Tạ Thanh Ngọc, ít nhiều có phần giống như đối xử với con cháu mình. Còn Giang Lâm Song, chỉ là một người chờ đợi xác định thân phận, là người ngoài.

(*) Là những người có mối quan hệ rất thân thiết với bạn ( họ hàng thân thích ,…) , nhưng bạn lại không thân thiết với họ.

Giang Lâm Song lại lộ ra khuôn mặt tươi cười, đôi mắt cong lên, ngay cả quản gia Trịnh đã từng gặp qua sóng to gió lớn cũng không khỏi khen ngợi một câu. Cậu thật sự rất đẹp, nhìn gương mặt này, gần như có thể chắc chắn đúng là con trai của ông chủ bà chủ rồi.

Chàng trai vẫn duy trì nụ cười, nói: "Tôi có mời mấy người tới để làm xét nghiệm với tôi không?"

Nói xong, cậu chăm chú nhìn qua, vẻ mặt chờ đợi câu trả lời.

Quản gia Trịnh xấu hổ mở miệng: "Quả thật là không có."

Giang Lâm Song mỉm cười ấp áp dịu dàng: "Thế nên làm phiền chú cút đi, tôi muốn ngủ tiếp."

Mọi người: "..."

Quản gia Trịnh: "Hả?"

Tạ Thái Vi và Tạ Thanh Ngọc: "Gì cơ?"

Giang Lâm Song tự lẩm bẩm: "Chớ nên không nói tôn kính với Thánh kỵ sĩ."

Mọi người nghe thấy thế hoang mang: "Đó lại là thứ gì?"

Chàng trai nằm trên giường bệnh dường như có tâm trạng rất tốt, vì vậy hắng giọng, giải thích rõ ràng từng chữ: "Bỏ qua chuyện đó đi, bây giờ mau cút đi."

*****

Màn trời rủ xuống, gió lạnh thấu xương gào thét cắt đứt sự yên tĩnh, lá cờ tả tơi bị cuốn lên làm cho lũ quạ kinh hãi.

Một nhóm người leo lên dọc theo núi tuyết, người đàn ông dẫn đầu mặc trên người bộ áo giáp trắng như tuyết, Vật Tổ thần Quang Minh màu vàng lấp lánh trước ngực hắn, hắn giơ tay giơ thanh trường kiếm trong tay lên, thánh quang trước người hắn lay động, đốt con quỷ nhỏ đang ẩn náu ở trong kẽ đá thành tro bụi.

"Đại nguyên soái, có phải chúng ta đến muộn rồi không?"

Cung thủ trong đội ngũ Yêu Tinh buồn bã nói, cậu ta nhìn về phía đỉnh núi xa xa, chỉ thấy tro tàn đã tắt.

Những đám mây đen trên bầu trời còn hiện ra màu đỏ rực, đó là thông đạo chính khi lãnh chúa Viêm Ma xâm chiếm. Những yêu ma cấp thấp còn lại chen vào từ khe nứt không gian tản ra, rồi xông vào thành thị dưới núi. Tuy rằng khó có thể thấy được thực lực của từng cá thể, nhưng số lượng lại nhiều như thủy triều, chúng nó thành công bắt trói chủ lực của quân đoàn kỵ sĩ Hắc Ám của Thần Điện Ảnh Nguyệt.

Chờ đến khi đội kỵ sĩ Thánh điện Quang Minh và tộc Yêu Tinh gấp rút chạy hàng ngàn dặm đến giải cứu họ, nơi này đã chỉ còn sót lại đống tàn tro.

"Thông đạo bị đóng lại, ta cảm thấy ngọn lửa của lãnh chúa Viêm Ma đã bị chặn rồi." cầm đầu Thánh kỵ sĩ - Nguyên soái Goliath bình tĩnh trả lời.

Có pháp sư kích động nói: "Đây chính là cuộc xâm lược vật chất vị diện chủ của một con đại yêu quái mà trong nhiều Thần Kỷ nay chưa từng xảy ra. Một thảm họa ma quỷ quy mô như vậy, lại thật sự đã bị ngăn chặn thành công ở ở cực bắc của núi tuyết. Đại Thần Quan - Tư Nguyệt của Thần Điện Ảnh Nguyệt thật sự khiến người ta tôn kính."

Biểu cảm của Yêu Tinh vẫn chưa vì vậy mà hoàn toàn dịu đi, cậu ta lại thấp giọng lặp lại: "Vậy chúng ta... có phải đến muộn rồi không? Ngài ấy đâu rồi?"

Ý nghĩa của hai sự việc đến muộn này khác nhau, nhưng chẳng có ai muốn tìm hiểu tường tận rốt cuộc chúng khác nhau ở đâu. Đại nguyên soái cũng không trả lời, chỉ dẫn đầu đi lêи đỉиɦ núi.

Càng lên trên cao, tuyết càng tan nhiều hơn, lộ ra những tảng đá màu đen gồ ghề, thậm chí trên đỉnh ngọn núi còn như thể bị một lực cực lớn nào đó san phẳng, trở thành một không gian bằng phẳng và rộng lớn.

Trong không khí dần dần bắt đầu có bông tuyết, chúng rơi xuống cùng với những tro tàn màu đen, bay lả tả.

Bất kể là ai cũng nhìn ra được, trận chiến này cực kỳ thảm khốc.