Chương 4

Sau khi trời tối, Đại Mạnh và Anh Tú đã về ký túc xá, mang thêm một phần đồ ăn của căn tin cho tôi.

Tôi vui vẻ lết ra khỏi chiếc giường mềm mại.

"Cám ơn hai anh, em đói sắp chết rồi."

"Chúng ta đều là anh em đồng cam cộng khổ, cậu cứ khách sáo làm giề? Cậu gầy như que củi ấy, thế mà ngày nào cũng ăn giảm cân đồ, salad với sinh tố trái cây này, dễ ý mà!"

Đại Mạnh cười lớn vỗ vai tôi.

Nhưng khi vỗ nhẹ thêm vài lần, Đại Mạnh nghĩ bản thân đang làm phiền tôi ăn, liền ngượng ngùng rút tay lại.

Tôi lắc lắc đầu cũng không để ý, tiếp tục gặm rau có trong salad.

Hừm! Con người làm sao hiểu được tình yêu màu xanh của thỏ với rau chứ~

Khi đang nói chuyện với hai người họ, cửa phòng tắm cót két mở ra.

Chu Cẩn Ngôn mặc một chiếc quần đùi, thân trên không áo, đi ra khỏi nhà tắm, tay cầm một chiếc khăn lau tóc.

Thiếu niên phát triển vượt trội cao gần 1 mét 9, tám múi cơ bụng rõ ràng, bờ vai rộng, vòng eo hẹp, và những đường cơ mạnh mẽ.

Đường nhân ngư quyến rũ, nằm ở bên trong chiếc quần thể thao rộng thùng thình, nhìn vừa bí ẩn vừa quyến rũ, làm người khác tò mò mà muốn đi tìm kiếm thêm.

Giống hệt vua sói trong rừng của chúng tôi .

Cơ thể Chu Cẩn Ngôn vẫn tỏa ra mùi cỏ hạng sạng, như một chiếc Maserati quốc dân ưa chuộng.

Bỗng thấy rau đang nhai trong miệng thỏ không còn thơm nữa.

Tôi hít một miếng, nếm một chút mùi rồi lặng lẽ thở dài.

Theo lý thuyết, đều là cùng giới tính nam, vì sao thân hình Chu Cẩn Ngôn là mẫu người gặp người mê, còn tôi...trước sau như một. Bị đánh, một đấm chắc chắn gục!

Trông cậu ấy thoáng chút cô độc và nhẫn nhịn gì đó, Anh Tú và Đại Mạnh nhìn chiếc mũi sưng tấy của Chu Cẩn Ngôn, tỏ vẻ bất ngờ.

"Anh Ngôn, ai đấm anh vậy?"

Chu Cẩn Ngôn cười lạnh, vẻ mặt đáng sợ.

“Buổi tối khi huấn luyện kết thúc, tôi đang đi đường tắt từ Hồ Uyên Ương để về ký túc xá, bắt được một con thỏ, sau đó nó canh tôi không phòng bị, đạp một cước rõ đau.”

"Vậy sao?? Lực đá rất mạnh đấy."

"Thỏ này chắc lúc trước học đấm bốc rồi, sau nó không những đá anh, mà nó còn đấm nữa."

Anh Tú và Đại Mạnh sau vài giây nhìn nhau thì bật cười to, còn tôi (thỏ đấm bốc) cúi đầu nhìn nền nhà, lòng cảm thấy tội lỗi.

Nhưng tôi vẫn lén nhìn chiếc mũi ngày càng sưng đỏ của Chu Cẩn Ngôn.

Chắc do cú đá chín trâu hai hổ có hơi mạnh. Lần sau...sẽ chỉ chín trâu thôi?!

Nhưng là do cậu ấy đòi ăn tôi theo bảy món khác nhau mà?

Chu Cẩn Ngôn vừa lau tóc vừa nói chuyện với Đại Mạnh, đột nhiên quay đầu lại nhìn tôi hỏi.

"Làm sao?"

Lưng tôi dựng thẳng lên.

Hu hu, không lẽ, nhìn trộm một cái mà cũng bị phát hiện.