Chương 8: Lộ ra sơ hở

"Cả cuộc đời của cháu còn không bằng một cái tát của bác cả gái, thật không ngờ số mệnh của cháu lại thấp kém như vậy."

Vương Hạ Chi cười khẩy nói.

"Không, không bác nào có ý tứ đó! Cháu dù sao cũng là con cháu trong nhà, sao lại dùng giọng điệu đó nói chuyện với bác như vậy chứ? Lại nói cháu nhìn chị Liễu Nhi của cháu đi, mấy hôm nay vì cảm thấy có lỗi với cháu mà khóc đến mắt điều phải sưng lên."

"Dù sao thì cháu cũng không đi làm cái gì mà con dâu nuôi từ bé đâu!"

Vương Hạ Chi mím môi nói.

Vương Liễu Nhi cuối đầu che đi tầm mắt đang rất tức giận của mình, tay lại nắm chặt lấy tay Vương Ỷ, khẽ khiều khiều vào lòng bàn tay cô út.

Vương Ỷ như nhận được mật chỉ, cứ thế tựa vào lòng Lý Bá Nương làm nũng.

"Mẹ, mẹ xem nó nói gì kìa? Tuổi của nó cũng đâu còn nhỏ, mà nhà họ Chúc cũng đã đồng ý chọn nó làm con dâu rồi, bọn họ sẽ nhanh chóng đến đón người, giờ nó đổi ý thì chúng ta phải làm sao? Bên kia nhà giàu như thế, sang đó ăn ngon uống tốt, giờ gả cho bọn họ chúng ta còn có thể tiết kiệm được một khoản, chứ nuôi lớn sau này cũng phải gả đi, vừa tốn kém mà lại mất trắng một khoản sính lễ lớn của nhà họ Chúc."

"Vương Ỷ, sao cô...sao cô có thể nói như vậy được?"

Thẩm Hạ nhìn vào Vương Ỷ chất vấn, trong lòng chua xót không hiểu vì sao cô em chồng có thể nói ra lời nói làm người khác lạnh lẽo trong lòng như thế, nước mắt cũng trực trào ra trên khóe mắt.

"Ý mày là sao vợ thằng tư, nhà này đến khi nào là do mẹ con mày lên tiếng? Chuyện cũng đã nói rõ rồi thì cứ như vậy mà gả nó đi thôi, dài dòng lắm chuyện."

Lý Bá Nương mồm lớn át lý lẽ nói.

"Con trai Chúc gia là người có học thức, lại là con trai một, gia thế giàu có, người ta là cần người nương tựa bầu bạn cho nhà cửa có người, bọn mày tưởng con gái mình quý giá lắm sao?"

"Nếu tốt như vậy? Sao bà nội không gả Hạnh Nhi?"

Vương Hạ Chi tức giận nói, hoàn toàn không để những lời nói bịa đặt trước đó của Lý Bá Nương vào trong lòng, bởi cô biết rõ lời đó có bao nhiêu là thật, bao nhiêu là giả.

"Hứ, ai thèm lấy kẻ điên làm chồng chứ!"

Vương Hạnh Nhi hét lớn, tất cả mọi người trong nhà chính điều có thể nghe được rõ ràng.

"Để ngươi gả đi ngươi hung hăng kích động, còn nói đó là kẻ điên, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Tại sao cứ nhất định phải là ta gả đi? Chị gái ngươi gây chuyện, thì ngươi đi mà gả, ta không gả, có chết cũng không gả, hu hu."

Vương Hạ Chi lớn tiếng hỏi, rồi lại khóc lên, làm cho âm thanh khóc lóc của chính mình vang vọng nhà chính Vương gia.