Chương 6

Du Quai thu kiếm lại, nhìn vết máu dính trên mép áo, nó ngồi xuống chùi bằng tay, không sạch, mặt nó hiện lên vẻ bối rối.

Quần áo bẩn rồi, phải thay. Nhưng Du Quai không biết giặt đồ, Feitan thì lại càng không, mà cứ hễ quần áo bẩn là Du Quai không chịu mặc. Ở Phố Sao Băng, làm sao cung ứng nổi cách thay đồ "xa xỉ" như vậy. Tuy nhiên, Du Quai cũng không cần lo về vấn đề này. Trước kia không có Feitan, nó không thay đồ, giờ có Feitan, thì cứ đòi hắn, dù Feitan sẽ tức giận.

Du Quai không hiểu tức giận là gì, nhưng Feitan đã cảnh cáo rồi, nếu còn làm bẩn đồ nữa thì không có mà măc, nên Du Quai rất cố gắng giữ vệ sinh. Chỉ có điều......

Du Quai quay sang nhìn mấy cái thi thể ngã dưới chân mình.

Rõ ràng nó không cướp thức ăn, nhưng liên tục có người này cứ tấn công, hơn nữa đều rất mạnh nên nó cũng không đủ sức quan tâm tới quần áo. Lại quay sang hướng khác, Du Quai tròn mắt nhìn. Cách khoảng 1 km có 3 người đang quan sát nó. Trong tất cả các vụ tấn công mấy ngày qua, 3 người này vẫn đều đứng từ xa theo dõi.

Dù vậy, Du Quai lại không đủ năng lực để suy luận, căn bản chẳng nhận ra có gì mờ ám. Nó không cảm thấy ác ý từ họ. Tuy 3 người này cứ nhìn chằm chằm vào nó, nhưng không được lệnh nên Du Quai cũng không gϊếŧ họ. Nó chỉ liếc về phía 3 người đang ẩn náu một cái rồi nhảy lên, mất bóng sau đống rác.

Ngay khi Du Quai rời đi, ba người bước ra từ sau góc tường. Đứng giữa là một người đàn ông tầm 50 tuổi, đầu trọc, râu ria xồm xoàm. Hai người còn lại trẻ hơn chút, tầm 40 tuổi, mặt chằng chịt những sẹo, cơ bắp nổi cuồn cuộn dưới lớp áo com lê, đứng hai bên, thoạt trông hẳn là vệ sĩ của người đàn ông đó.

"Khu trưởng." Một người nói. "Hình như thằng nhóc đó đã phát hiện ra chúng ta."

"Có cần bắt nó không ạ?" Người còn lại hỏi.

Khu trưởng lắc đầu :"Không, hãy theo dõi nó thêm vài ngày đã." Trầm ngâm một lát, hắn lại nói. "Thằng nhóc còn lại thì sao?"

"Tư chất của nó cũng rất cao, dù không bằng đứa ban nãy, nhưng cũng là một thiên tài. Tốc độ tiến bộ của nó vô cùng thần tốc, là đứa có tiềm lực nhất tôi từng gặp."

"Tốt." Khu trưởng hài lòng gật đầu, nheo mắt lại :"Chọn thời gian thích hợp, cử người đi gϊếŧ chúng nó."

Hai tên cấp dưới ngẩn ra, sau đó như tự hiểu, cười lạnh. Quả là cách thu phục tốt nhất.

Du Quai vừa về tới cửa liền ngửi thấy mùi máu. Bước vào cửa, nó thấy Feitan đang vứt xuống bộ y phục nhuốm máu, trên vai có vài vết thương.

"Feitan." Du Quai nghẹo đầu sang một bên, nói :" Quần áo bẩn." Quan tâm ư, nó không biết.

Đương nhiên Feitan cũng không cần nó hỏi han gì, hắn cáu giận nói :" Trong ngăn kéo có quần áo, tự thay."

Du Quai gật đầu, chạy lên tầng lấy quần áo. Mặc thì vẫn phải nhờ Feitan.

"Đợi đã." Feitan đột nhiên gọi lại nó, cau mày hỏi :" Dạo gần đây ngươi có bị tấn công nhiều hơn không?"

Không phải Feitan lo lắng gì cho nó, dù sao lấy thực lực của Du Quai thì nó cũng chẳng chết được. Từ khi dạy cho Du Quai biết đường về nhà xong, Feitan liền mặc kệ, tự mình đi đánh nhau. Nhưng không biết vì sao, gần đây Feitan luôn bị những kẻ lạ mặt công kích không lý do, khiến hắn có dự cảm không lành. Người Phố Sao Băng thị huyết, bạo lực, nhưng cũng không thích lao vào những trận chiến vô ích, dù sao sinh tồn mới là mục tiêu chính.

Du Quai gật đầu, chạy về phòng cầm quần áo mang ra đưa cho Feitan, bị Feitan nhéo má mắng:" Cái đồ ngốc này!" rồi mặc quần áo mới cho.

"Từ mai bắt đầu đi theo ta hành động."

Du Quai vụng về chỉnh lại ống tay áo mà đối với nó là quá dài, nhìn Feitan gật đầu.

Feitan định để Du Quai xử lý đám đó hộ mình, còn hắn thì bắt lại vài tên tra khảo. Dù sao đối thủ cũng quá mạnh, trước đấy hắn chỉ có thể gϊếŧ hết chúng để bảo toàn tính mạng, nào còn dư lực để bắt sống. Bị tấn công liên tục như vậy, Feitan vô cùng tức giận, quyết tìm ra kẻ chủ mưu.

Ngày hôm sau, khi hắn mang Du Quai ra ngoài, cả hai đồng thời cảm nhận được hơi thở xa lạ ở gần đây. Feitan nhếch mép cười lạnh, hắn dẫn Du Quai chạy đi với tốc độ tương đối chậm đối với hai người. Nhưng chỉ tốc độ như vậy trong mắt những kẻ theo dõi có nghĩa là hai người đang bỏ trốn, nên họ vội vàng đuổi theo.

Cảm nhận được 4 người theo sau, Feitan híp đôi mắt thị huyết, nói với Du Quai :" Xử lý 2, còn lại giao cho ta."

"Ưʍ." Du Quai gật đầu. Cả hai bỗng nhiên xoay người lại. Du Quai hất tay, trong nháy mắt thanh trường kiếm xuất hiện, Feitan cũng rút dao. Dù không sánh bằng được với thanh kiếm của Du Quai nhưng cũng được coi là một vũ khí tốt trong Phố Sao Băng.

Đang lúc cả hai chuẩn bị xông lên, chợt nghe thấy tiếng gió rít qua. Một mảnh giấy phi tới cắt đứt cổ họng một tên, rồi bay theo hình vòng cung, bị hai ngón tay thon dài kẹp lấy. Lúc này Feitan mới nhìn rõ đó là một quân bài poker.

Người cầm quân bài là một thiếu niên xinh đẹp. Mái tóc đỏ rực rối bù lộn xộn, đôi mắt phượng một mí hẹp dài, ngũ quan tuấn tú, nụ cười trên mặt lại làm người khác ớn lạnh. Thiếu niên liếʍ vết máy dính trên quân bài, đôi mắt phượng híp lại, bỗng nhiên bắt đầu tấn công ba người kia.

Hất tay một cái, quân bài cắt họng hai tên, đồng thời bẻ gãy cổ một tên còn lại.

Giẫm lên đống thi thể, thiếu niên mặt đầy đắc ý, trương dương dùng giọng điệu quái dị nói :" Ahh~~ Thật đáng ghét, khó khăn lắm mới tìm lại được hai trái táo, lại có người dám hái ~~~~ cướp đồ của ta ~~ là sẽ chết đó nha~~." Vừa nói, hắn vừa quay sang phía Feitan và Du Quai. Feitan cảnh giác nắm chặt vũ khí, Du Quai đứng yên bất động.

Chỉ thấy thiếu niên tóc đỏ liếʍ môi, giọng mờ ám nói :" Các ngươi là của ta nha ~~ trái táo nhỏ ~~ ahh ~~ để Hisoka tới hái các ngươi nào ~~~!"

Hisoka chỉ Du Quai, nhưng nó lại chẳng hiểu. Feitan tràn đầy sát khí.