Chương 7

Dù không hiểu người trước mặt muốn gì, nhưng thấy Feitan tràn ngập sát khí như vậy, Du Quai rất phối hợp xông lên tấn công Hisoka.

"Ahhh~~!"

Du Quai am hiểu ám sát, một khi thực sự muốn gϊếŧ người, tốc độ của nó nhanh đến mức chỉ thấy tàn ảnh, Feitan còn chưa tới gần Hisoka, Hisoka đã lùi lại thật nhanh, bên má là một vệt máu dài.

Hisoka ngẩn người, đột nhiên cười lên, trong mắt tràn đầy cuồng nhiệt và hưng phấn.

Du Quái nhón chân, thoáng một cái chỉ thấy tàn ảnh lại lao về phía Hisoka.

"Du Quai, quay lại!"

Feitan quát khẽ, mũi kiếm của Du Quai dừng lại, cách cổ Hisoka chỉ gần 1cm, Hisoka lật tay, quân bài tạo thành một vệt máu trên mặt Du Quai.

Du Quai không cảm thấy gì, cũng không giận, nó chạy trở lại bên cạnh hắn, gọi: "Feitan."

Feitan nhìn vệt máu trên mặt Du Quai, cắn răng :"Tránh ra, tên kia là con mồi của ta."

Hắn đã từng nghe danh Hisoka, kẻ điên mê chiến đấu của Khu 10. Nghe đồn hắn có năng lực đặc biệt, rất khó đối phó. Hắn biết lấy thực lực của Du Quai, gϊếŧ chết đối thủ cũng không thành vấn đề. Mà kẻ điên như Hisoka, bị gϊếŧ bởi kẻ địch mạnh như vậy có lẽ hắn còn vui mừng hơn kia. Nhưng Feitan lại vô cùng khó chịu!

Hắn và Du Quai là ai, cứ muốn bọn ta làm gì là bọn ta sẽ làm theo chắc?

Đã thế, hắn không cho Du Quai đánh với Hisoka, làm gì được nhau!

Du Quai ngoan ngoãn thu kiếm. Feitan nhìn Hisoka cau mày liền vui thích híp mắt nói thêm :" Du Quai, lần sau gặp người này thì tránh ra, không cho đánh nhau với hắn."

"Ưʍ."

Du Quai gật đầu, liền thấy một quân bài bay về phía cổ Feitan, Feitan giơ dao ra đỡ, tấn công Hisoka. Nó không quan tâm đến việc bị cướp đối thủ, phủi bụi trên áo, ngồi xuống trên một tảng đá. Hai tay nó đặt trên đầu gối, trông đến là ngoan, thi thoảng nghiêng đầu tránh những vệt máu văng tới.

Đợi tới khi hai người đánh nhau mệt rồi, nó mới nhảy xuống, nói :"Feitan, em đói." Giống như một đứa trẻ vừa xem hoạt hình xong, mà không phải là một trận chiến đẫm máu vậy.

Toàn thân Feitan đầy vết thương, đứng còn không vững, đã không đủ sức mắng Du Quai, chỉ có thể khó chịu nói :"Cút!"

Du Quai liền gật đầu, nói :"Tạm biệt." Rồi mặc kệ đồng bạn đang bị thương nặng, tự đi kiếm thức ăn.

Hisoka cũng cả người vết thương, không thèm để ý hình tượng nằm giang tay dưới đất, đột nhiên cười lớn :" Kukuku~~ ngoan quá ~~~ không hổ là trái táo ta chọn ~~~ fufu~ kukukuku~~"

Feitan không hiểu hắn đang vui cái gì, khó chịu cau mày. Hắn rất muốn gϊếŧ kẻ đáng ghét này, gϊếŧ một cách quang minh chính đại bằng thực lực của mình, cho nên hắn chỉ lườm một cái, nhổ ngụm máu trong miệng rồi xoay người rời đi, không nhân cơ hội tấn công thêm.

Hisoka nhìn hắn đi xa, bật cười, lắc tay một cái, một tấm bài ảo thuật xuất hiện trong tay. Liếʍ quân bài, Hisoka nheo mắt cười :" Fufu~~ cũng là một trái táo ngon~ nhưng mà ~~ trái táo kia chín hơn ~~ hoàn mỹ hơn ~~ trái táo chín ~~ kuhahaha~~"

Tối đến, khi Du Quai mang thức ăn về, Feitan đang băng bó vết thương. Nó đứa thức ăn cho Feitan, không hiểu sao lại bị Feitan tức giận lườm, sau đó còn bị nhéo má cảnh cáo :" Nhớ, Hisoka là con mồi của ta, không được đánh với hắn."

Du Quai gật đầu, lên tầng đi tắm..... rồi gọi Feitan lên mặc quần áo cho.

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Hisoka đã đến trước cửa nhà, thuận tay gϊếŧ mấy tên theo dõi, mặt dương dương đắc ý ném thi thể ra trước cửa.

Feitan hừ lạnh :"Xen vào việc người khác." Vết thương chưa lành, hắn lười đấu với tên tâm thần này, liền quay về ngủ.

Hisoka quay sang Du Quai. Lần đầu có người nhìn mình cuồng nhiệt như vậy, nó không biết phản ứng thế nào, ngẩn ngơ một lát, mới nhớ tới phép lịch sự mà Số 4 dạy :" Chào buổi sáng, em là Du Quai."

"Ahh~~ Anh là Hisoka ~ lại đây ~~ hãy cùng đánh một trận không hối tiếc nào ~~"

Du Quai lắc đầu nói :" Feitan dặn không cho đánh với anh."

Nghiêng đầu tránh quân bài đang bay tới, Du Quai ngơ ngác cúi người chào thật lễ phép :"Tạm biệt." Đóng cửa, về nhà đi ngủ.

Hisoka bị bỏ lại, gió thổi qua, mặt phồng thành bánh bao.