Chương 2: Hoa hồng trắng

Cô trở lại Đại Bang và làm việc như chưa có gì, anh bước tới, mắt nhìn lướt qua cô rồi ôm Dĩ Huyên bước đi. Anh đã nhìn lên da thịt đầy vết bằm kia, cả khuôn mặt thương tích, tâm can như có gì đó đâm mạnh vào.

Tố Sơ mỉm cười nhẹ, còn mong anh quan tâm sao?

Đại Bang lần lượt tiếp nhận nhiều phi vụ lớn nhỏ, cô cũng góp không ít công sức. Đại Bang chia làm bốn xã đoàn, người đứng đầu một xã đoàn chính là một trong những thủ lĩnh, Tất Doãn là người đứng đầu cả bốn xã đoàn, dưới trướng anh là cô, dưới cô là bốn người nắm quyền xã đoàn, họ đều là anh em tốt của Tố Sơ. Trên anh còn những bô lão lâu năm của thế giới ngầm này, họ là trụ cột của Đại Bang.

Đại Bang lần lượt bị cho là mất nghĩa khí, Tất Doãn đưa đẩy Đại Bang một cách bất nghĩa, làm mất toàn bộ số hàng nuôi sống anh em, phi vụ lần lượt khó làm hơn, cô và mọi người vẫn cùng anh chống đỡ.

Nhưng chuyện gì đến cũng đến, những nơi khác lợi dụng thời cơ mà nghênh chiến, Tất Doãn bị các lão đại giáng " Tứ Tội", không lấy công chuộc tội gϊếŧ không tha.

Tứ Tội đó cô đành đến van xin các bô lão để cô gánh chịu, nể tình Tố Sơ cống hiến bao lâu họ phải giảm nhẹ hình phạt. Vết thương mới chồng lên vết thương cũ, sẹo lỗ đầy người, cô đều giấu Tất Doãn.

Cô đứng bên cạnh nhìn anh sầu não tháng ngày, Đại Bang có nội gián, lại không thể tìm ra, bây giờ lại phải đi đấu với người ta, anh phải làm sao chứ?

Nghe nói Dĩ Huyên đã có thai, ba tháng rồi, cô càng không thể để con cô ấy mất cha được...

" Sơ tỷ, nhã hứng nào lại gọi chúng tôi đến đây?"

Là bốn người thân cận bên cô, vị Tấn đại ca lên tiếng...

Cô nhìn ra bên ngoài cửa kính, mắt đăm chiêu lại, vẻ mặt này chính là đang toan tính gì đó.

" Lão Đại đối với các anh là người như thế nào?"

" Rất nghĩa khí, là thủ lĩnh tốt"

" Chắc mọi người cũng không muốn mất thủ lĩnh này"

"Phải"

" Tôi sẽ thay Lão Đại nghênh chiến"

"Sơ tỷ, lần này là chiến lớn. Một mình chị sẽ không thể đi được"

" Mọi người đi cùng tôi chứ?"

....

Ngày cô đi cũng là ngày mưa tầm tã, cơn mưa đầu tháng 9 đến thật nhanh không chờ đợi, và cũng mang một Tố Sơ với xá© ŧᏂịŧ và tâm hồn bị nhàu nát mà rời đi...

Cô quay đầu nhìn lên về phía cửa sổ đen kính, anh đang nghỉ ngơi trong đó. Nhớ lại những ngày tháng qua, cô vẫn không kiềm được mà rơi nước mắt

" Lão Đại, tôi hối hận rồi"

Anh chuẩn bị cùng anh em chiến đấu thì bị thuộc hạ xã đoàn ngăn lại

" Lão Đại, Sơ tỷ đã thay ngài đánh với bọn họ, dặn chúng tôi không được để ngài đến đó"

Anh cứng người một lúc, cô lấy gì mà muốn thay anh? Khác nào đem mạng nộp cho họ, anh nghiến chặt răng, chẳng biết vì sao lòng như lửa đốt.

" Tránh ra"

" Lão Đại, thứ lỗi thuộc hạ không thể"

" Tôi là Lão Đại hay Tố Sơ là Lão Đại"

" Lão Đại thứ lỗi, hiện giờ chị ấy là người nắm quyền"

"...."

Phản hết rồi

Đại Bang lúc này như ngồi trên đống lửa, năm vị đại ca hùng mạnh kia của họ đang không biết sống chết thế nào...

Cánh cửa lớn bật ra, Tất Doãn là người đầu tiên đứng dậy.

Lúc đi họ dẫn đi bao nhiêu, lúc về chỉ còn lại vài người, bốn vị đại ca đều vị thương, tâm trí đều vô hồn, chỉ là không thấy Tố Sơ đâu, linh tính càng lúc càng không lành. Mạch Long và ba người kia quỳ gối trước anh, giọng vạn phần mệt mỏi...

" Chúng ta đã thắng, đã lấy lại danh tiếng cho Đại Bang"

" Tố Sơ..."

Anh bất giác lên tiếng...

" Lão Đại, là chúng tôi vô dụng"

" Lão Đại, Sơ tỷ đã chết rồi"

Cả Đại Bang đều xì xầm, có vài người đã không trụ được mà ngã lên vệt tường...

Hai tiếng trước

Cố Sơ cùng anh em đấu với đối địch nhưng bên kia lại gian lận, không tuân theo thỏa thuận. Lúc hỗn loạn, súng của tên cầm đầu hướng về phía Mạch Long thì cô chạy lại đỡ, vì quá nguy hiểm nên họ đành đưa cô vào một góc để tránh, bọn họ thì tiếp tục chiến đấu.

Viên đạn trúng ngay bên hông trái, khuôn mặt cô càng lúc càng tái nhợt. Lúc đối địch toàn bộ bỏ chạy, cô đã không còn sức lực.

Muốn nói gì đó nhưng mở miệng thì cổ họng dâng lên vị tanh của máu, Tố Sơ với hơi thở yếu dần nằm trong vòng tay thuộc hạ, cố lấy thứ gì đó nhét vào tay lão Tấn..., môi mấp máy...

" Đưa cho Lão Đại... đưa cho anh ấy... giúp tôi... Đời này gặp mọi người... là... điều may mắn nhất"

Tay của cô lạnh dần rồi lịm đi, trời mưa tầm tã họ đã ở lại một lúc lâu sau đó mới rời đi. Cô căn dặn không được đưa cô trở về, bởi không muốn thấy cảnh đau thương

Mạch Long đưa cho anh tờ giấy, mẫu giấy đẫm cả máu của cô, chỉ vỏn vẹn vài chữ nhạt mực...

" Lão Đại, tôi đi trước nhé? Sau này không thể theo anh rồi"

Anh ngã xuống ghế, tay nắm chặt mẫu giấy, luôn miệng lẩm bẩm tên cô. Không biết vì sao lại lao nhanh ra cánh cửa, anh muốn tìm cô, muốn tìm Tố Sơ, muốn tìm cô gái bên anh mười năm...

Anh đã đến nơi đó, nhưng lục tung cả đống xác chết cũng không tìm được cô. Thân xác cô đã vùi trong biển máu. Dĩ Huyên biết tin đã khóc đến ngất đi, cô ấy chỉ biết ngồi ôm tấm ảnh hai người chụp chung mà khóc, dẫu gì cũng là chị em bên nhau rất lâu...

Tố Sơ cứ ra đi như thế, để lại bao nước mắt cho nhiều người....