Chương 3: Đánh nhau với bạn học

Từ Hoài lớn lên rất giống người nhà họ Từ, cúi đầu nhưng vẻ mặt vẫn không phục, bên trên ống quần học sinh rách một đường dài còn đang chảy máu, khóe miệng cũng bầm tím.

Từ Tiểu Khê đứng ở cửa văn phòng hít vào một hơi kiềm nén cơn giận.

Phụ huynh phía bên kia y phục chỉnh tề nhưng rất rõ ràng hiện tại đang tức giận.

"Thầy Chu, thằng nhóc này có vấn đề tại sao nhà trường không đuổi học, nhìn xem con trai tôi bị đánh như này, đúng là đồ không cha không mẹ, không ai dạy dỗ, sau này cũng là phần tử cặn bả của xã hội."

Từ Tiểu Khê nghe thấy lời này sắc mặt lập tức thay đổi, gõ cửa: "Thầy Chu, tôi đến rồi."

Thầy Chu cũng là lần đầu tiên gặp dì út của Từ Hoài: "Dì út của Từ Hoài, mau vào đi."

Từ Hoài nghe được âm thanh cũng không ngẩng đầu.

Từ Tiểu Khê đi thẳng vào, phụ huynh bên kia hiển nhiên biết lời mình vừa nói đã bị đối phương nghe được nhưng vẫn như cũ mạnh miệng, dùng ánh mắt phán xét nhìn cô.

Thầy Chu không ngờ dì út của Từ Hoài còn trẻ như vậy: "Chào cô, dì út Từ Hoài."

Từ Tiểu Khê cũng tiến tới bắt tay: "Vất vả cho thầy Chu rồi." Sau đó liền đi tới bên cạnh Từ Hoài, cúi đầu xuống nhìn thoáng qua vết thương trên đùi cậu.

"Đau không?"

Từ Hoài cúi đầu không chịu nói.

Từ Tiểu Khê cũng không hỏi lại, nhìn về phía mẹ của bạn học vừa mới nói chuyện.

"Tôi nghĩ trước tiên nên giải thích một chút rốt cuộc có chuyện gì, vì sao lại đánh nhau?"

Thầy Chu tiếp lời đầu tiên: "Là như này, trong tiết thể dục vốn dĩ là tập đánh bóng rổ nhưng sau đó 2 bên phát sinh cãi vã, Từ Hoài động thủ trước, bạn học cùng phụ huynh của em ấy đều nói như vậy, sau đó để công bằng tôi cũng đã kiểm tra lại video giám xác, xác thực là vậy."

Từ Tiểu Khê từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, cô chưa từng được nhận nuôi, trong cô nhi viện có một cậu nhóc mập luôn mắng cô, sau lưng lén cướp đồ của cô, khi đó cô còn nhỏ không nhịn được sẽ động thủ đánh đối phương trước, bị mách với viện trưởng cũng sẽ bị mắng là đồ bất hảo.

"Vậy tôi thuận tiện hỏi một chút, 2 bạn học có cãi nhau hay không?"

Thầy Chu cũng muốn biết: "Trương Tuyền em nói xem rốt cuộc các em cãi nhau thế nào?"

Trương Tuyền với Từ Hoài chiều cao không chênh lệch lắm, đứng ở một bên có thể thấy khóe miệng sưng đỏ, không biết trên người còn vết thương nào khác không.

Nhưng trong văn phòng rất yên tĩnh, Trương Tuyền chỉ mấp máy môi không lên tiếng.

Từ Tiểu Khê biết bản thân đã đoán đúng: "Ba mẹ Trương Tuyền, tôi cảm thấy bạn học đánh nhau là không đúng, Từ Hoài động thủ trước cũng không đúng nhưng tôi nghĩ tình huống này bạn học Trương Tuyền sợ là trước đó nói Từ Hoài nhà chúng tôi cái gì đó." Cô vừa dứt lời.

Mẹ Trương Tuyền dường như không phục muốn mở miệng.

Từ Tiểu Khê nói tiếp: "Vừa vặn ở cửa cũng nghe được lời của mẹ bạn học Trương Tuyền, tôi thấy cũng nên cho chúng tôi lời xin lỗi, có đúng không?"

Ba mẹ Trương Tuyền ở huyện Giang đều có công việc trong biên chế, thể diện là quan trọng nhất, ba mẹ hiểu con mình nhất, có câu nói hai đứa bé đánh nhau không thể trách ai cả.

Mẹ Trương Tuyền bị một cô gái nhỏ hơn gần chục tuổi thẳng mặt chất vấn, nghẹn đến mức 2 tai đỏ bừng.

Ba Trương Tuyền từ bên ghế bên cạnh đứng dậy, kéo tay áo mẹ Trương Tuyền ra hiệu cho bà ấy xin lỗi.

Mẹ Trương Tuyền bất đắc dĩ mới nói lời xin lỗi.

Thầy Chu nhìn tình hình được hòa giải ổn thỏa cũng giúp nhà trường xử lý nốt, hai học sinh vi phạm nội quy nhà trường, mỗi người bị đình chỉ học 2 ngày ở nhà tự kiểm điểm.

Ba mẹ Trương Tuyền mang theo trở về.

Từ Tiểu Khê nhìn Từ Hoài vẫn một mực không chịu ngẩng đầu, cùng thầy Chu nói một tiếng cảm ơn sau đó mới dẫn cậu quay về.

Hai người một trước một sau đi trong sân trường, lúc này đã hơn năm giờ gió mát thổi qua.

Từ Tiểu Khê quay đầu nhìn cậu nhóc, 14 tuổi đã cao 1m8 cao hơn cô phải hơn một cái đầu: "Dì dẫn con đi kiểm tra vết thương trước."

"Khi nào thì dì lại đi?"

Từ Tiểu Khê quay đầu lại nhưng vẫn không nhìn rõ biểu cảm trên mặt cậu.

“Dì đã nghỉ việc chuyển về đây rồi, giờ đưa con đi kiểm tra vết thương trước đã.”

Từ Hoài hơi không tin nhưng cũng không nói gì, chỉ khập khiễng đi theo sau.

Từ Tiểu Khê chọn một phòng khám nhỏ ở gần trường học cho cậu khử trùng và băng bó, sau đó cô lấy thêm dung dịch sát trùng và băng dính để về nhà có thể tự thay thuốc.

Ông lão ở phòng khám nhỏ nhìn đồng phục trên người Từ Hoài, động tác tay không ngừng nghỉ, đeo kính viễn thị lải nhải: “Trẻ con bây giờ không nghe lời chút nào, nếu vết thương trên mặt này hơi hướng lên một chút thì sẽ gây tổn thương đến mắt.”

Băng bó chỉ mất năm tệ, Từ Tiểu Khê nói cảm ơn rồi trả tiền.