Chương 4: Đi chợ với dì

Từ Hoài mím môi đứng trước cửa phòng khám: “Con về trường đây.”

Từ Tiểu Khê hơi cau mày: “Về trường cái gì? Con bị đình chỉ học hai ngày rồi, về trường cũng không đi học được.”

“Về nhà cũng không có chỗ ở, con có thể ở kí túc xá, không lên lớp học.” Đã rất lâu rồi Từ Hoài không về nhà, thứ bảy chủ nhật cậu thường đến trường tiểu học để thăm em trai, sau đó hai người đều quay lại trường của mình.

Từ Tiểu Khê không trả lời, dẫn cậu đến bến xe bus, xe bus ở thị trấn nhỏ đi rất chậm, cô đang cân nhắc đến việc mua một chiếc xe đạp điện.

“Đi chợ với dì.”

Từ Hoài không phản bác, chỉ theo cô lên xe.

Chợ ở phố cũ nằm trong một chiếc lều lớn, trong chợ rau gì cũng bán, rẻ mà còn được rất nhiều.

Từ Hoài đút tay vào túi quần đồng phục đi theo cô.

Sau khi vào chợ Từ Tiểu Khê đến cửa hàng bán nồi niêu xoong chảo trước, hôm nay ở đây sắp đóng cửa, chủ của mấy cửa hàng này đều là hàng xóm nhiều năm, tuổi cũng đã bốn mươi năm mươi, mùa hè oi bức, hầu như trên tay mỗi người đều cầm một chiếc quạt cói, trước cửa hàng để một chiếc ghế tựa để ngồi nói chuyện hoặc lướt điện thoại.

Người trẻ tuổi ở lại thị trấn rất ít.

Từ Tiểu Khê đã chọn một ít nồi niêu xoong chảo gia dụng xong: “Bà chủ, những thứ này tổng cộng bao nhiêu tiền?”

Bà chủ là một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi, có vẻ đang vội dọn hàng để về nhà: “Cô gái, cô lấy hết những thứ này đúng không?”

Từ Tiểu Khê mua một cái chảo, một cái nồi hấp, ba cái bát, một hộp đũa, sáu cái đĩa, một con dao thái rau củ, còn cả muôi và mấy thứ lặt vặt, nghe lời của bác gái thì gật đầu.

Bác gái xua tay: “Hai cái nồi này không thể bán rẻ cho cô được, đũa coi như là quà tặng cô, tổng cộng cô đưa tôi một trăm tệ.”

Từ Tiểu Khê cũng không trả giá: “Từ Hoài, con tới lấy đi.”

Từ Hoài vốn đang đứng sau tay đút túi quần không làm gì thì bị gọi tên, nhìn thấy mấy thứ nồi niêu xoong chảo, tiến lên phía trước một bước, xác nhận lại bằng giọng điệu rất nghiêm túc: “Dì thật sự không đi sao?”

Từ Tiểu Khê chỉ im lặng ừ một tiếng.

Từ Hoài nhìn mấy thứ này cũng biết không thể cầm hết được.

Từ Tiểu Khê cũng phát hiện: “Bác gái, ở đây có xe gì có thể mượn một chút không? Chúng cháu không cầm hết được, nhà chúng cháu ở ngõ Nam Hương.”

Bác gái vừa nhìn đã biết chắc chắn Từ Tiểu Khê mua đồ cho nhà mới, bà ấy quay sang cửa hàng bán nước bên cạnh: “Ông Lưu, cái xe điện ba bánh nhà ông đâu, cô gái này mua nhiều đồ nên không cầm hết được.”

Ông Lưu còn ngậm điếu thuốc trong miệng, nhìn thấy một cô gái và một cậu học sinh thì dập điếu thuốc bằng một tay, tay còn lại lấy chìa khóa từ trong ngăn kéo ra.

“Cho cô này, chiếc xe màu xanh lá bên ngoài đó, ngày mai qua trả tôi là được.”

Từ Tiểu Khê ôi một tiếng: “Cảm ơn chú, cháu tên là Từ Tiểu Khê, cháu nhất định sẽ trả chú.”

Ông Lưu xua tay không để ý, ông ấy đã sống ở đây mấy chục năm, huyện Giang không có người nào mà ông ấy không biết.

Từ Tiểu Khê thanh toán rồi bảo Từ Hoài để đồ lên xe, sau đó mua thêm một số thứ khác, còn đồ ăn cô định mua một ít đơn giản, nhưng nhân tiện có xe nên dứt khoát mua hết luôn.

Ra khỏi cửa chợ, Từ Hoài lập tức ngồi lên xe điện ba bánh.

“Con biết lái, dì ngồi đây đi.”

Từ Tiểu Khê cũng không ngăn cản, hôm nay cô hơi mệt.

“Bắt đầu từ mai dì sẽ đến trường xin cho con với em con không ở ký túc xá nữa, về nhà ở hết đi.” Cô nhớ trong ký ức của nguyên chủ, chị gái cũng đối xử tốt với nguyên chủ, sau khi chị gái mất, mỗi đêm nguyên chủ đều trằn trọc khó ngủ, một mặt cảm thấy bản thân đã làm sai, một mặt lại không dám đối mặt.”

Từ Hoài nhìn về phía trước, trên mặt không có biểu cảm gì, đã hơn sáu giờ chiều rồi mà trời vẫn chưa tối hẳn.

“Dì không cần quản bọn con như vậy.”

Từ Tiểu Khê đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy vậy lập tức mở mắt quay đầu nhìn cậu, Từ Hoài đẹp giống chị gái, cô cũng không đáp lại, đứa trẻ ở độ tuổi này toàn nghĩ một đằng nói một nẻo.

Chợ cách nhà trong ngõ cũng không xa, đi xe chỉ mất mười phút.

Hai người đến tầng dưới khu nhà ở rồi dừng lại, Từ Tiểu Khê lên tầng mở cửa, dùng ghế tựa vào cửa chống trộm, sau đó xuống lầu chuyển đồ lên.

Hàng xóm sống ở đối diện là một cặp giáo viên già đã nghỉ hưu, ông cụ họ Uông, bà cụ họ Triệu, con trai con gái đều có gia đình riêng và không sống trong huyện, vợ chồng già cũng không sẵn sàng rời khỏi quê hương nên đã sống ở đây mấy chục năm.

Nghe thấy tiếng động, bà cụ Triệu mở cửa ra nhìn.

Từ Tiểu Khê đúng lúc gặp bà, cô biết họ, năm đó nguyên chủ quay về làm việc đã được họ giúp đỡ rất nhiều.