Chương 10

Nói cách khác, cửa hàng không lớn, lại chỉ dùng lầu một, nếu không thì chú Lữ thật sự sẽ ném quyển sổ này trở về.

Ông chú chậc lưỡi: “Bức tranh này cũng được, đại khái chú cũng hiểu được một chút.”

Mạnh Hiểu Ni nghiêng người về phía trước: “Cháu muốn thiết kế theo chủ đề. Không phải Phong Đô được gọi là thủ đô của ma sao? Cháu muốn thiết kế một tiệm lẩu địa phủ. Khung cảnh âm trầm một chút, ánh sáng lấy tông màu nóng làm chủ đạo. Mặt tường có thể vẽ tranh trừu tượng về Trung Quốc. Bàn ghế cũng có thể dựa theo đó làm cho hợp chủ đề.”

Chú Lữ gật đầu: "Ý tưởng rất hay. Vậy ai sẽ thiết kế tường, bàn ghế?"

Chú ấy lướt ngón tay xuống: "Độ dài lớn như vậy mà cháu định tự tay vẽ à? Vẽ thẳng lên tường hay vẽ xong rồi dán lên? Có chắc chắn là thiết kế bàn ghế được không đấy? Nếu vậy chất liệu của mặt tường và sàn nhà lại quá đơn giản rồi."

Mạnh Hiểu Ni thành thật nói: "Cháu không có hoa tay."

Chú Lữ ngẩng đầu lên, cười với Mạnh Hiểu Ni một cách dối trá: "Đắt lắm đấy. Một bức tranh đẹp còn tốn nhiều tiền hơn hơn đồ trang trí của cháu nữa."

Mạnh Hiểu Ni đề nghị: "Mời sinh viên đại học đến sáng tạo thì thế nào?"

Chú Lữ: "Tiền nào của nấy thôi. Nhưng chú cảm thấy ý kiến này cũng được!"

Sinh viên đại học là lao động giá rẻ, cũng sẽ thành thật không lừa dối mình.

Mạnh Hiểu Ni tiếp tục hỏi: "Chú Lữ có giới thiệu ai không?"

Chú Lữ gật đầu: "Ồ, tạm thời không có."

Mạnh Hiểu Ni: "..."

Không quen ai mà cũng gật đầu?

Nhìn thấy vẻ mặt của Mạnh Hiểu Ni sững sờ trong giây lát, chú Lữ bật cười: "Thật sự không có. Ai lại giữ liên lạc với đàn em sau hơn 20 năm tốt nghiệp chứ? Nếu cháu dư dả, chú sẽ lập tức hỏi những học sinh của bạn chú.”

Đỗ nghèo khỉ Mạnh Hiểu Ni gật đầu: "Vâng, cháu không có nhiều tiền."

Không có tiền mà còn gật đầu!

Chú Lữ lắc đầu cười: "Cháu cứ ước tính giá cả trước đi. Thật ra cái ngành lắp đặt thiết bị này, nước bên trong rất sâu, nhưng cũng tiền nào của đó thôi. Cháu cứ nói mình có bao nhiêu tiền, chú có thể giúp cháu làm giống nhất có thể. Nói tóm lại sẽ không thu tiền của cháu đâu.”

Vừa gặp mặt nhau lần đầu đã có thể thẳng thắn và thân thiện như vậy, đúng là hiếm thấy.

Mạnh Hiểu Ni rất rõ ràng: "Cháu vẫn phải đưa tiền, mặc dù cháu không có bao nhiêu tiền."

Chú Lữ nhìn thấy chợ vật liệu xây dựng đã đông người qua lại: "Cháu chỉ là một sinh viên, tiền ở đâu ra? Cháu mà đến những cửa hàng của chợ vật liệu xây dựng, cũng không được bao nhiêu người tiếp chuyện với cháu đâu.”

Mạnh Hiểu Ni: "..."

Qủa thực cửa hàng đầu tiên mà cô đến không có ai bắt chuyện.

Chú Lữ lật mặt sau của cuốn sách, thấy có khá nhiều trang, kế hoạch mở lại nhà hàng lẩu xa vượt xa bản vẽ thiết kế cửa hàng lúc đầu: “Cháu đã viết hoàn thiện rồi à, vậy dự tính sẽ chi bao nhiêu?"

Mạnh Hiểu Ni thành thật thú nhận: "Cháu chỉ có khoảng 2 vạn."

Chú Lữ từ lấy cây bút bên cạnh ra, tùy tiện viết mấy dòng trên sổ: "Chắc là không đủ, ít nhất phải thêm một khoảng tiền nữa.”

Mạnh Hiểu Ni đọc chữ viết tay của chú Lữ.

Chữ viết của chú Lữ rất giống với sự kết hợp giữa thư pháp và kiểu chữ của bác sĩ, thoạt nhìn không thể hiểu chú ấy đang viết gì, nét chữ nguệch ngoạc lại ngắn gọn.

"Sàn nhà, tường, tranh vẽ, bàn ghế, thiết kế bao bì bộ bát đũa, thiết kế chống dầu mỡ, máy hút mùi..."

Chú Lữ lẩm bẩm: "Hai vạn thì thật sự nghèo quá rồi."

Mạnh Hiểu Ni nghe vậy giật mình: "Bốn vạn đủ không ạ?"

Gia đình vẫn còn một số tiền tiết kiệm, dự định dùng để trang trí ngôi nhà mới.

Chú Lữ không thèm ngẩng đầu lên: "Đương nhiên không đủ rồi, cháu định cải tạo phòng cho thuê à?”

Mạnh Hiểu Ni: "..."

Lắp đặt thiết bị một căn phòng cho thuê mà đắt như vậy à?

Chú Lữ ngừng viết: "Có 20000 cách để tiêu hai vạn, nếu chỉ có một chút tiền thì bỏ bớt những cái nhỏ nhặt đi. Đừng dùng vật liệu chất lượng kém, tất cả đều phải là loại tốt nhất. Chỉ nên mua những cái cần thiết nhất thôi! Như vậy được không?”

Mạnh Hiểu Ni gật đầu.

Chú Lữ biết Mạnh Tiểu Ni thật sự không có tiền, dừng lại một chút: "Chú dự định trở lại con đường thiết kế. Không chừng có thể phát đạt ở tuổi trung niên, nhận được nhiều đơn lớn. Gần 2 vạn tệ này của cháu có khi không mời nổi chú đâu.”

Mạnh Hiểu Ni không ngờ rằng giá trên thị trường vật liệu xây dựng của chú Lữ hơn cả toàn bộ tài sản gần 2 vạn của mình.

Vậy bây giờ mời sinh viên vẽ tranh còn mất bao nhiêu nữa đây?”

Bên cạnh là ông Lữ, ông tiếp tục nói: "Chắc chắn con trai ông không phải kẻ lừa gạt. Cũng không biết tại sao lại nghĩ thông suốt nữa. Khi còn sống ông đã khuyên nhủ nó rất nhiều năm, kết quả năm nào cũng cãi nhau.”

Thậm chí ông ấy còn cảm thấy phiền lòng khi đề cập đến điều này.

Nghe những lời nói của ông Lữ, Mạnh Hiểu Ni không hiểu tại sao chú Lữ lại chịu thay đổi.

Cô do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định hỏi: "Chú Lữ, sao đột nhiên chú lại định nhận đơn hàng thiết kế?"

Chú Lữ cầm chiếc cốc tráng men bên cạnh uống một hớp nước: "Còn có thể tại sao nữa? Con trai chú sắp vào đại học rồi, sau đó còn cần nhà ở, xe, phải kết hôn và sinh cháu trai. Chú chỉ làm kế toán trong chợ vật liệu xây dựng thì cạp đất ăn để nuôi nó à.”

Con người ấy mà, suy cho cùng cũng sẽ bị khuất phục trước đồng tiền.

Mạnh Hiểu Ni đã hiểu: "Vậy bảng hiệu của chú sống lại rồi phải không?”

Chú Lữ trả lời: "Ừ, với điều kiện là ông cụ nhà chú không nhìn nhầm."

Ông Lữ ở bên cạnh tức giận cầm quạt đánh chú Lữ một trận: "Sao tao có thể nhìn nhầm được! Có mà nhìn nhầm mày đấy! Cái đồ con rùa này!”