Chương 39: Chi Bằng Từ Chính Miệng Mình Nói Cho Thỏa Đáng (1)

Trang Thư Di nhìn lướt qua, ngoài Hoàng Hậu nương nương, phi tần trong hậu cung từ ngũ phẩm trở lên đều ở chỗ này, khi nàng đến, tất cả đều nhìn nàng.

“Này…… sao lại thế này?” Trang Thư Di thấy nhiều người như vậy, quả thực không dám tiến lên. Một ít người phẩm cấp thấp hơn nàng, tiến lên hành lễ với nàng, nàng lại hành lễ với phẩm cấp cao, Ngự Thiện Phòng từ xưa đến nay chỉ sợ cũng không sôi nổi như vậy.

Khúc Như Tĩnh cùng Xuân Tuyết đi theo Trang Thư Di cũng không biết, nhưng Khúc Như Tĩnh cảm thấy, nhiều phi tần tụ tập nơi này như vậy tất nhiên là Hoàng Thượng hoặc là Thái Hậu hạ lệnh.

Trang Thư Di đi đến trước mặt Thục phi, nhỏ giọng hỏi: “Thục phi tỷ tỷ, sao ngài lại ở chỗ này?”

Thục phi thầm nghĩ, còn có thể vì cái gì chứ, đương nhiên là vì ngươi chứ sao, Hoàng Thượng không muốn ngươi bị liên luỵ, muốn mọi người cùng ngươi mệt nhọc chứ sao.

“Hoàng Thượng dặn dò đều tới học làm mì đó.” Thục phi nói.

Trang Thư Di nghe vậy sửng sốt: “Là muốn học ta sao?”

“Không, chỉ cần xem muội làm là được, về sau học với ngự trù” Thục phi nói xong, Hoàng Thượng sao nỡ để muội ấy dạy chứ, thế chẳng phải khiến muội ấy mệt muốn chết hay sao? Thục phi cảm thấy chính mình đoán rõ được tâm tư của Hoàng Thượng. Tuy nàng cũng bị liên lụy theo, nhưng bởi vì đối phương là Trang Thư Di, nên trong lòng nàng cũng không so đo.

Trang Thư Di lại không nghĩ nhiều, cong cong mi mắn nói: “Hóa ra Hoàng Thượng thích ăn mì như vậy, đại khái là muốn ăn các hương vị khác nhau.”

Thục phi đột nhiên muốn cười, đồ khờ khạo này căn bản không biết Hoàng Thượng đang ra mặt thay muội ấy. Nhưng Thục phi không muốn nói giúp cho Hoàng Thượng, chỉ nói: “Đại khái là thế.”

“Mỗi nhà mỗi hộ đều có sở trường đồ ăn ngon, kỳ thật Hoàng Thượng cũng không cần khăng khăng mỗi người đều phải làm mì! Ta cảm thấy điểm tâm nhà Thục phi tỷ tỷ ăn rất ngon! Thục phi tỷ tỷ hẳn là làm món đó cho Hoàng Thượng!” Trang Thư Di nghiêm mặt nói.

Thục phi muốn dùng đầu ngón tay để chọc vào trán của Trang Thư Di, xem có thể chọc rớt cái ngốc nghếch đi hay không.

“Ngươi mau vào làm đi, chớ có trì hoãn.” Thục phi nhắc nhở nói.

“Được! Vậy Thục phi tỷ tỷ nhìn cho kỹ nha.” Trang Thư Di đáp.

Trang Thư Di tiến vào Ngự Thiện Phòng, các phi tần đứng thành một loạt nhìn nàng. Trang Thư Di thấy nhiều người như vậy, nàng cũng không hoảng hốt, lúc trong nhà buôn bán chạy, cũng đông người không kém chỗ này.



Trang Thư Di tiến hành từng bước giống hôm qua, thuần thục di chuyển tay. Một chúng phi tần, mỗi người một ý, nhìn Trang Thư Di nhào bột, xoa mì… Thấy nàng thuần thục mà chuyên chú như vậy, người xem cũng trở nên nghiêm túc.

Làm xong một chén mì đầu tiên, người ở đây tựa như đều có thể ngửi được mùi hương của mì, không nhịn được đều muốn tự mình nếm thử, cũng thật sự muốn tự tay làm thử.

Chén thứ nhất, đương nhiên phải cho Thái Hậu, nhưng Hoàng Hậu lúc này đang ở trong Ý Hòa cung, tốt nhất cùng đưa đi, vì thế Trang Thư Di lại nhanh chóng làm chén thứ hai và chén thứ ba.

Đám tiểu thái giám vội đặt ba chén mì cẩn thận, đưa về phía An Thái Điện cùng Ý Hòa cung.

Lúc này đã qua hơn nửa canh giờ, các phi tần đứng xem đều hơi mệt mỏi, nhưng Trang Thư Di tựa hồ không mệt chút nào. Lại tiếp tục xả bột bắt đầu làm chén thứ tư.

Đức phi vẫn luôn nghiêm túc nhìn không nói chuyện, lúc này nói: “Thục phi nói không ăn, chén này cho ta chăng?”

Trang Thư Di cười nói: “Đúng, chén này cho Đức phi nương nương, cần thêm chút hạt tiêu, sợi mì cần dày một chút.”

Lúc này Thục phi cũng hơi muốn ăn……

Ba chén mì, bằng tốc độ nhanh nhất đưa đến trước mặt ba người.

Tiêu Thừa Dập nhìn bát mì giống hôm qua, nghĩ đến bộ dáng của Trang Thư Di, không nhịn được cong khóe môi, hắn không vội vã ăn, hỏi: “Ngự Thiện Phòng thế nào?”

“Hoàng Thượng yên tâm, tất cả đều tốt.” Cao Lương cười nói.

“Thái Hậu bên kia thì sao, đã đưa qua chưa?” Tiêu Thừa Dập lại hỏi.

“Đã đưa qua, lúc này chắc là Thái Hậu đã ăn rồi.” Cao Lương trả lời.

Tiêu Thừa Dập không nói nữa, cầm lấy đũa ngọc gắp mì lên, đưa vào miệng, dưới ánh mắt chờ mong của Cao Lương, thuận lợi ăn hết. Rõ ràng là hướng vị giống nhau, nhưng dường như không có Trang Thư Di ở trước mặt, mỹ vị như vậy, Tiêu Thừa Dập ăn không nhiều như hôm qua.



Trong Ý Hòa cung, trước mặt Thái Hậu và Hoàng Hậu bày hai chén mì bình thường không có gì khác biệt.

Thái Hậu nhíu mày, giọng nói mang bất mãn: “Ai gia nghĩ nàng ta có thể làm ra thứ gì, nhìn cũng chẳng có gì mới lạ, loại mì này, chẳng lẽ Ngự Thiện Phòng không làm ra được sao?”

Hoàng Hậu cười nói: “Hương vị trong dân gian, mỗi nhà mỗi khác, Hoàng Thượng cũng là lần đầu tiên nếm được.”

Thái Hậu cầm lấy đũa ngọc, chọn hai sợi mì, quả nhiên y như bà nghĩ, hương vị cũng thông thường, thật sự không thể coi là mỹ vị gia truyền cho đời sau. Quả nhiên “Chữa khỏi” cho Hoàng Thượng không phải là chén mì này, mà là Trang Thư Di.

Hoàng Hậu cũng ăn một ngụm theo: “Cũng không tệ, ở dân gian có thể ăn một chén mì như vậy cũng coi như là mỹ vị. Nghe nói đây là ngón nghề của cha mẹ nuôi Trang tiệp dư.”

Lúc này, một vị cung nữ hầu thiện nhỏ giọng nói: “Bẩm Thái Hậu, Hoàng Hậu nương nương, nghe An Thái Điện nói, năm đó Trang tiệp dư bị bắt cóc, tính tình bướng bỉnh không chịu ăn đồ của mẹ mìn, suýt nữa đói chết, cuối cùng được mẹ nuôi nàng dùng chén mì và nước lèo này cứu sống.”

“Còn có chuyện đó?” Thái Hậu ngừng đũa ngọc, nhìn về phía cung nữ kia.

“Vâng, nghe nói đây là Trang tiệp dư chính miệng nói với Hoàng Thượng. Nàng hỏi Hoàng Thượng có phải đã xảy ra chuyện gì khiến ngài ấy sợ hãi, mới không chịu ăn cơm, về sau liền nói chuyện của chính mình để khuyên Hoàng Thượng.” Cung nữ cung kính nói.

Sắc mặt Thái Hậu hơi trầm xuống, lại chọn mấy sợi mì ăn, ăn thêm mấy sợi tựa hồ cũng thấy mới lạ.

Hoàng Hậu cũng tiếp tục ăn, nàng nghĩ thầm, Trang Thư Di dùng phương pháp này khuyên Hoàng Thượng thật “Đúng bệnh”,chẳng trách nàng có thể thành công.

Thái Hậu ăn được một nửa, đột nhiên dừng lại, nhìn về phía Hoàng Hậu nói: “Không lẽ Hoàng Thượng bảo bọn họ làm mì là giả, muốn ai gia tự làm chén mì cho hắn chăng?”

Hoàng Hậu nghe vậy, suýt nữa mất bình tĩnh mà bị sặc, vội buông đũa ngọc, nhấp ngụm trà đè nỗi kinh sợ xuống.

Thái Hậu thấy Hoàng Hậu hoang mang rối loạn, tức giận nói: “Dáng vẻ của ngươi đâu!”

“Mẫu hậu đột nhiên nói chuyện, dọa nhi thần……” Hoàng Hậu lấy khăn đè đè khóe môi.

“Vừa rồi lời nói kia sẽ không vô duyên vô cớ truyền tới Ý Hòa cung, nói không chừng Hoàng Thượng thực sự có ý này đó.” Thái Hậu thở dài.