Chương 3

Trong khoảnh khắc đó, Diệp Phất kiêu ngạo cảm thấy trời đất đã biến sắc vì nàng, ánh trăng bị nàng cảm động, tiếng ve sầu ngoài cửa sổ cổ vũ nàng, ngay cả lá cây theo gió đêm thổi vào cũng như đang vỗ tay cho dũng khí của cô.

Thân rơi vào hiểm cảnh mà vẫn có thể lâm nguy không loạn, thể hiện rõ phong thái của nhân vật chính!

Nàng ngây thơ nghĩ rằng hệ thống cung cấp cho mình tùy chọn này là có đạo lý của nó. Trong cốt truyện nguyên tác, tuy nữ chính Ninh Thiền Thiền, nhưng trong hoạ có phúc nên được đệ tử Huyền Thiên cung kịp thời chạy tới cứu giúp, trở thành thiên tài của tiên môn.

Diệp Phất nghĩ rất đẹp, nàng tin rằng sau khi mình toả ra ý chí hào hùng không lâu thì cứu viện sẽ đến, nàng sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng, hơn nữa còn có thể lưu lại thanh danh tốt. Mà nữ chính nguyên tác Ninh Thiền Thiền cũng sẽ bị dũng khí của nàng đả động, từ đó nàng sẽ thành công gia nhập vào nhóm tỷ muội chính nghĩa của nữ chính.

Hiển nhiên Ninh Thiền Thiền đã bị chấn động bởi giọng nói lớn của Diệp Phất. Nàng ấy sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Diệp Phất bằng ánh mắt khó tin.

Thậm chí Diệp Phất còn rất đắc ý mà nháy mắt với nàng ấy!

Đây chính là khí thế mà nhân vật chính nên có!

Mười lăm năm sau khi Diệp Phất lại nhớ lại trải nghiệm đêm đó, nàng nghĩ thế nào cũng cảm thấy ánh mắt của thiếu nữ nhìn về phía nàng không phải là khó tin, mà là bị trình độ ngu ngốc của nàng làm cho kinh hãi.

Cho nên, rốt cuộc Diệp Phất mạnh mẽ xuất đầu đã trải qua chuyện gì?

Nàng không chờ được cứu viện đến, bị nam nhân pháo hôi dùng roi mây đánh mông trước mặt mọi người!

Chuyện mất mặt nhất đó là, trong quá trình bị quất mông, Diệp Phất đau đớn khóc, nhưng không phải là kiểu khóc thầm lặng lẽ chịu đựng, mà là đau đến gào khóc oa oa.

Là một xã súc hiện đại, Diệp Phất đã trải qua kỳ thi đại học cực khổ, gặp phải khó khăn khi phỏng vấn, nỗi đau tăng ca, nhưng tới tận bây giờ cũng chưa từng bị quất mông bằng roi mây!

Ngay cả khi còn bé nghịch ngợm, Diệp Phất cũng chưa từng bị đánh mông như vậy!

Thật sự là... Đau quá!

Gió đêm mang theo tiếng khóc đinh tai nhức óc, truyền đi rất xa.

Đến cuối cùng, ánh mắt các nữ tử trong phòng nhìn nàng đều trở nên kỳ dị.

Nguyên nhân không có gì khác, thật sự là rất ít khi nhìn thấy đứa nhỏ bị đánh mông mà khóc lố lăng như vậy.

Đúng vậy, trong khoảnh khắc kia, cuối cùng Diệp Phất cũng ý thức được trạng thái của mình. Thân thể nàng xuyên vào chỉ là một tiểu hài tử mười một mười hai tuổi, mặt xám xịt, vàng vọt gầy gò, vừa không có khí thế của long ngạo thiên, cũng không có phong thái tuyệt sắc mỹ nhân.

Không chỉ bình thường, mà còn rất bình thường!

Hiện thực chính là đau đớn như vậy đó!

Cũng khó trách nam nhân pháo hôi kia lại dùng roi mây quất mông. Không phải phương pháp giáo dục trẻ con hữu dụng nhất chính là đánh mông sao!

Trước khi rời đi, nam nhân còn rất thiếu đạo đức mà cười nhạo nàng: "Nhóc con, cũng không nhìn mình có đức hạnh gì mà dám ra mặt cho người khác!”

Lúc bị ném về lại, Diệp Phất hoàn toàn ủ rũ, nàng chổng mông bò trên đống cỏ khô, không dám nhúc nhích.

Mà nữ chính nguyên tác Ninh Thiền Thiền lại nhìn nàng với vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Trong khoảnh khắc đó, trong phòng yên tĩnh lạ kỳ, dường như cảm xúc sợ hãi trước đó cũng bởi tiếng khóc buồn cười của Diệp Phất mà tiêu tán không ít.

Diệp Phất nằm sấp trên bãi cỏ, suy nghĩ rất lâu, cuối cùng ý thức được rằng, với năng lực hiện tại mà nói, nàng căn bản không thể hoàn thành được nhiệm vụ cấp vực thẳm, có lẽ nàng nên chọn một bước tiến đơn giản hơn.

Chẳng bao lâu sau, cơ hội lựa chọn thứ hai đã xuất hiện.

Hình như ma tu giam giữ sợ bọn họ ăn no sẽ chạy trốn nên chỉ cho nước uống, không cung cấp thức ăn nữa.

Lúc các thiếu nữ đang nhỏ giọng oán giận, trong đầu Diệp Phất lại vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống.

[Hệ thống nuôi dưỡng số mệnh vì ngài mà phục vụ, xin kí chủ vui lòng đưa ra lựa chọn thích hợp nhất trong vòng mười giây.]

[A: Nhiều người sức lớn, hãy tập hợp các nữ tử bị bắt cóc cùng nhau chạy trốn. Độ khó: ác mộng, phần thưởng hoàn thành: giá trị nhân vật chính +10]

[B: Tự mình lén chạy trốn. Độ khó: Ác mộng, phần thưởng hoàn thành: giá trị phản diện +10]

[C: Ngồi chờ chết. Độ khó: dễ, phần thưởng hoàn thành: giá trị người qua đường +10]

[Nhắc nhở: Mỗi 150 điểm giá trị nhân vật chính có thể mở khóa ngẫu nhiên một món công pháp hoặc pháp bảo cực phẩm. Mỗi 150 điểm giá trị nhân vật phản diện có thể mở khóa ngẫu nhiên một đoạn cốt truyện không rõ. Mỗi 150 điểm giá trị người qua đường có thể cộng vào năng lực thiên phú của kí chủ một cách ngẫu nhiên.]

[Nhắc nhở: Xếp hạng cấp bậc từ dễ đến khó: Dễ, khó, ác mộng, địa ngục, luyện ngục, vực thẳm, xin kí chủ vui lòng lựa chọn cẩn thận.]

Lúc này, cuối cùng Diệp Phất cũng chú ý tới mức độ khó khăn mà hệ thống đưa ra, nàng cân nhắc một chút.

Độ khó lần đầu tiên chọn là vực thẳm, cũng chính là loại khó nhất. Hiện giờ là cấp bậc ác mộng, dễ hơn cấp vực sâu ba bậc!

Ý thức được chuyện này, Diệp Phất lại không chút do dự lựa chọn phương án tăng giá trị nhân vật chính.

Là một nhân vật chính thì nên có trong mình sức mạnh gắn kết. Khi gặp nguy hiểm, tuy khả năng của mình không đủ, nhưng mọi người có thể đoàn kết lại để cùng nhau chống lại cuộc khủng hoảng mà!

Cho nên lựa chọn lần thứ hai của Diệp Phất... Lại thất bại...

Đêm đó, tiếng gào khóc buồn cười lại vang vọng khắp ngọn núi.

Đúng vậy, nàng vừa đưa ra kế hoạch chạy trốn đã bị tố cáo! Người tố cáo nhận được một phần lương khô no bụng, còn nàng thì nhận được một bữa thịt xào măng! Điều này khiến bờ mông vốn đã bong da tróc thịt càng thêm hoạ vô đơn chí.

Cũng làm cho ánh mắt nhìn về phía nàng của Ninh Thiền Thiền càng khó tin hơn.

Trải qua hai lần bị giáo huấn đau đớn, Diệp Phất đã rút ra kinh nghiệm xương máu. Nàng bắt đầu tự hỏi mình có phải đã chọn sai hướng ngay từ đầu rồi không.

Nghĩ kỹ một chút, tuy Diệp Phất nàng là một người xuyên sách, nhưng một ngọn núi không thể có hai hổ được. Có lẽ thế giới này đã nhận định Ninh Thiền Thiền là nhân vật chính, nếu nàng muốn tranh giành vị trí nhân vật chính kia, rất có thể sẽ trở nên vô cùng xui xẻo.

Vì vậy... Có lẽ nhân vật phản diện mới là đường về của nàng!

Người xuyên sách tâm tư kín đáo, hám lợi, cảnh giác hơn người, hoàn toàn đối lập với nữ chính Mary Sue ngốc bạch ngọt. Nàng đối địch, chèn ép nữ chính khắp nơi, còn ngoài mặt thì ngụy trang như có quan hệ rất tốt với nữ chính, sau đó xâm lấn vào dàn hậu cung tỷ muội của nữ chính, vừa ác độc vừa trà xanh, khiến độc giả chỉ hận không thể xuyên vào trong sách mà đánh cho nàng một trận.

Thiết lập này quả thực không mưu mà hợp với Diệp Phất!

Sau khi nghĩ rõ điểm này, Diệp Phất quyết định sẽ cố gắng làm một nhân vật phản diện thật tốt.

Cơ hội lựa chọn lần thứ ba xuất hiện vào ngày thứ bảy Diệp Phất xuyên qua.

Đêm đó, cuồng phong gào thét, trăng đen gió lớn, ngoài phòng truyền tới ánh lửa hỗn loạn và tiếng mắng chửi ồn ào. Cuối cùng đệ tử Huyền Thiên cung cũng khoan thai đến muộn.

Các thiếu nữ bị bắt cóc hối hả chạy ra ngoài theo tu sĩ Huyền Thiên Cung.

Dựa theo lệ thường, nữ chính Mary Sue có thân thể vô cùng yếu ớt. Thế nên Ninh Thiền Thiền không chỉ chạy ở cuối đám người, mà tốc độ còn cực kỳ chậm chạp, rất nhanh liền bị đám người bỏ xa.

Bởi vì lúc trước Diệp Phất bị quất mông nên cũng chạy không nhanh, rất thuận lý thành chương mà chậm chạp chạy sau lưng Ninh Thiền Thiền.

Chạy mãi chạy mãi cho đến khi hoàn toàn không nhìn thấy đám người phía trước, cuối cùng trong đầu Diệp Phất cũng vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống.

[Hệ thống nuôi dưỡng số mệnh vì ngài mà phục vụ, xin kí chủ vui lòng đưa ra lựa chọn thích hợp nhất trong vòng mười giây.]

[A: dùng tốc độ chạy nước rút một trăm mét vượt qua người phía trước, đồng thời hô to: "Yo ho ~! Cất cánh!” Độ khó: Địa ngục, phần thưởng hoàn thành: giá trị nhân vật chính +10]

[B: Giả vờ ngã vào lòng người phía trước rồi dùng giọng điệu thâm tình nhất nói: "Tỷ mau chạy đi, đừng để ý đến muội.” Độ khó: Địa ngục, phần thưởng hoàn thành: giá trị nhân vật phản diện +10]

[C: Yên lặng chạy theo người phía trước. Độ khó: dễ, phần thưởng hoàn thành: giá trị người qua đường +10]

Độ khó của cấp địa ngục dễ hơn cấp vực thẳm một bậc. Thành thật mà nói, sau khi trải qua sự tàn nhẫn của xã hội, Diệp Phất có hơi sợ hãi. Nhưng là một người xuyên sách, nàng không tin mình thật sự chỉ là một người qua đường giáp bình thường. Nàng cực kỳ kiên định cho rằng lúc trước bản thân thảm như vậy là do đã chọn sai phương hương.

Chỉ cần nàng cố gắng sắm vai nhân vật phản diện thật tốt, nhất định có thể phản sát!

Tuy lựa chọn C có thao tác không được tự nhiên, nhưng vừa nhìn đã ngửi thấy mùi trà, vô cùng phù hợp với thiết lập nhân vật phản diện của nàng.

Diệp Phất vấp chân trái sang chân phải rồi túm mạng lấy cánh tay của Ninh Thiền Thiền, bổ nhào vào trong ngực nàng ấy, sau đó dùng giọng nói đầy cảm xúc, diễn cảm nói với Ninh Thiền Thiền: "Tỷ mau chạy đi, không cần để ý đến ta!”

Thấy hành động của Diệp Phất, Ninh Thiền Thiền hơi sửng sốt. Nhưng sau đó, một cảnh khiến Diệp Phất khó có thể tin xuất hiện.

Nàng chỉ cảm thấy cuồng phong nổi lên bốn phía, y bào bị thổi tung lên. Đến khi nàng khôi phục lại tinh thần thì thấy mình đã thăng thiên!!! Trước mặt toàn là mây đang bay!

Thế mà Ninh Thiền Thiền lại ôm nàng bay lên!

Sau đó, một giọng nói hơi lạnh lẽo vang lên bên tai nàng: "Diệp tiểu thư, ta sẽ không bỏ cô lại."

Lúc ấy Diệp Phất cực kỳ kinh hãi, người nói chuyện bên tai nàng không phải ai khác, mà chính là thiếu nữ xinh đẹp bị nàng xem là nữ chính Ninh Thiền Thiền kia. Điều khiến nàng giật mình nhất không phải là kỳ tích y học nữ chính đột nhiên khôi phục khả năng nói chuyện, mà là... Đó không phải âm thanh một thiếu nữ có thể phát ra! Tuy giọng nói rất trong trẻo lạnh lùng, nhưng lại mang theo chút khàn khàn, căn bản là giọng nói của một thiếu niên!

Diệp Phất đã hoàn toàn rối loạn, nàng cố gắng suy nghĩ, thậm chí còn không xác định được nữ chính trong nguyên tác vốn là nam, hay là ngay từ đầu nàng đã nhận nhầm người??

"Tỷ, tại sao tỷ là nam?" Tinh thần Diệp Phất đã trở nên điên loạn, hoàn toàn không biết mình đang nói gì.

Biểu cảm của thiếu niên lập tức trở nên mất tự nhiên: "Ta vốn không phải tỷ tỷ gì. ”

Theo lời nói của thiếu niên, cuối cùng Diệp Phất cũng mượn ánh trăng nhìn rõ "thiếu nữ xinh đẹp" bị nàng nhận nhầm thành nữ chính. Tuy rằng hắn mặc váy vải thô kiểu nữ, nhưng lại không mang theo chút nữ tính nào, thần sắc lạnh nhạt, mặt mày lạnh lùng. Chẳng qua là do căn nhà gỗ kia quá tối, tóc hắn lại dài, hơn nữa còn không mở miệng nói chuyện nên Diệp Phất mới nhận nhầm giới tính của hắn.

Thế nên... Moẹ nó, rốt cuộc người này là ai?

Dường như nghe được nghi vấn trong lòng Diệp Phất, thiếu niên chủ động khai báo gia môn, hắn nói: "Đệ tử môn hạ của tam trưởng lão Huyền Thiên cung, Bùi Thanh Nhượng. Thế nên… Bây giờ cô đã được an toàn rồi.”

Khi cái tên Bùi Thanh Nhượng vang lên bên tai Diệp Phất, dường như nàng nghe thấy một tiếng "ầm" thật lớn.

Giống như có thứ gì đó nổ tung, có thể là não của nàng, mà cũng có thể là chút lý trí còn sót lại không nhiều lămz.

Diệp Phất chưa thật sự đọc qua "Ninh Thiền Thiền Tu Chân Ký", nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến nàng thông qua bình luận mà biết được nhân vật phản diện lớn nhất trong sách chính là người tên Bùi Thanh Nhượng này.

Không chỉ có thế, vị đại phản diện này trong nguyên tác còn có một chân với nữ chính Thiền Thiền, thậm chí còn vì yêu mà hắc hóa...

Cứu mị! Diệp Phất thật sự sắp sụp đổ rồi. Đầu năm nay, ngay cả nhân vật phản diện cũng muốn mặc trang phục nữ để hấp dẫn độc giả sao?