Chương 13: Sơn phỉ quay về con đường đúng đắn

Tất cả ngồi ở tiền sảnh thảo luận cách xử lí tên công tử nhà buôn kia. Hình Võ nói ra đầu đuôi câu chuyện, lý do vì sao bắt trói tên kia mang lên đây, sẵn cũng kể ra mối quan hệ của gã với Yên Hồng nương tử kia. Hình Võ cũng cảm thấy mình có lỗi, lúc đó gã không hiểu rõ tâm ý của nàng, nếu lúc đó gã đồng ý với nàng thì có lẽ bây giờ sẽ khác, cô nàng khốn khổ đó cũng sẽ không rơi vào ổ sói khác.

Tiêu Chí nghe Hình Võ nhắc đến Yên Hồng nương tử liền biết cô gái này chính là người mà tên công tử nhà buôn kia nhắc đến trên đường đến đây. Cậu cảm thấy tiếc cho những chuyện đã xảy ra với cô gái này. Nghĩ lại thì tên này đúng là tự làm tự chịu, bị Hình Võ đánh một trận cũng đáng đời.

Vân Mặc Sơn dường như đã hiểu được mọi chuyện, trong lòng lại có suy tính khác, liền quay đầu nói với Mã Giáp:

"Gọi các huynh đệ lên đây, ta có chuyện muốn nói với mọi người."

Mã Giáp nhận lệnh vội chạy đi gọi người. Vân Mặc Sơn thấy Tiêu Chí bồn chồn lo lắng, liền ân cần nói:

"Việc này lát nữa sẽ bàn bạc lại với các huynh đệ khác. Nếu đệ thấy không tiện thì có thể đi dạo phía sau hậu viện."

Tiêu Chí vốn nghe mọi người sẽ tụ tập lại đây liền cảm thấy lo lắng. Nghe Vân Mặc Sơn nói vậy cậu cũng an tâm hơn, cũng muốn đi xem thử sơn trại của Vân Mặc Sơn như thế nào.

Cứ như vậy, Tiêu Chí một mình đi dạo xung quanh, Vân Mặc Sơn cùng mọi người thảo luận.

Đầu tiên hắn không đề cập về chuyện của tên công tử nhà buôn. Hắn hỏi mọi người sau này có kế hoạch gì không khiến bọn họ nhìn nhau không hiểu chuyện gì.

Mã Giáp nghe xong run rẩy hỏi: "Đại ca muốn giải tán sơn trại chúng ta sao?"

Vân Mặc Sơn nghe xong cười nói:

"Không phải giải tán mọi người, mà là đổi thành một nghề nghiệp đúng đắn."

Mọi người vừa nghe như thế nhẹ nhàng thở ra, nhưng trong lòng lại buồn bã, một đám sơn phỉ như họ còn có thể làm gì đúng đắn.

Hình Võ cũng khó hiểu hỏi:

"Đại ca có kế hoạch khác cho chúng ta sao?

Vân Mặc Sơn nói: "Ta có một kế hoạch mới."

Sau đó Vân Mặc Sơn kể ngắn gọn với mọi người về tình hình gia đình mình lúc trước, chủ yếu nói về dự định về nhà và tiếp quản tiêu cục, nhưng trước đó sẽ phải trải qua một cuộc chiến khác.

Vân Mặc Sơn hỏi mọi người xem có ai sẵn sàng tiếp tục đi theo hắn không, Hình Võ là người đầu tiên hưởng ứng. Gã đã nhận Vân Mặc Sơn là lão đại của mình nên mọi việc sau này nhất định sẽ tuân theo sự sắp xếp của Vân Mặc Sơn, hắn đi đâu gã sẽ theo đó.

Mã Giáp theo sau đó hưởng ứng, nói hai huynh đệ nhà họ cũng nhất quyết theo Vân Mặc Sơn. Tất cả mọi người sau đó đều đồng loạt hô hào, quyết tâm đi theo Vân Mạc Sơn đến cùng.

Vân Mặc Sơn thấy mọi người như vậy nhưng lại không lập tức đồng ý, chỉ nói là muốn mọi người suy nghĩ thật kĩ, dù sao cũng là đến mọi nơi xa lạ khác, huống hồ gì muốn làm nghề này chắc chắc sẽ có nhiều rủi ro. Vân Mặc Sơn trịnh trọng hứa với hẹn mọi người, nếu nguyện ý cùng hắn đi sau này hắn tất nhiên là sẽ không bạc đãi bọn họ, còn nếu như không muốn rời khỏi nơi này, hắn cũng sẽ cấp đủ ngân lượng để bọn họ tự tìm một công việc đàng hoàng khác mà làm. Tuy bọn họ là một đám sơn phỉ thô lỗ nhưng dù sao vẫn làm huynh đệ với nhau bao nhiêu năm, ai cũng có suy nghĩ, bây giờ có thể làm một công việc đàng hoàng thì liệu có ai muốn ở lại cướp bóc. Bọn họ cảm thấy biết ơn vì Vân Mặc Sơn có thể vì họ mà tính toán chu toàn như vậy.

Chờ đến khi mọi người đều giải tán, Vân Mặc Sơn lại cùng Hình Võ thương lượng cách xử lí tên kia. Hình Võ thấy Vân Mặc Sơn sau này còn có tính toán khác, không muốn vào lúc này xảy ra quá nhiều sự tình, muốn nhanh chóng thả tên kia xuống núi, miễn cho đêm dài lắm mộng. Chỉ là trong lòng gã còn có mỗi thù riêng, cũng không muốn tên cầm thú này tương lai lại gây tai họa cho người khác, liền nói với Vân Mặc Sơn suy nghĩ của mình.

Vân Mặc Sơn nghe xong cũng cảm thấy là nên cho tên này một bài học thích đáng, dặn dò Hình Võ cẩn thận hành động rồi đứng dậy đi ra ngoài tìm Tiêu Chí.

Về phần Tiêu Chí, cậu một mình lang thang khắp sơn trại rộng lớn. Đi một lát đã cảm thấy mệt muốn quay trở về nhưng ai ngờ đi vòng một vòng rồi lại không trở về đúng chỗ cũ. Đúng lúc này, Tiêu Chí nhìn thấy có người ở gần đó, đó không phải là người phụ trách trông chừng cậu lúc bị bắt - Mã Giáp sao? Tiêu Chí định hỏi đường liền thấy người lúc trước luôn cười nói vui vẻ, nhưng vừa thấy cậu khuôn mặt lại nghiêm túc, hỏi:

"Tiên sinh có chuyện gì sao?"

Tiêu Chí thấy thật kì lạ, hỏi:

"Ngươi là Mã Giáp đúng không, ta muốn tìm đường trở về hậu viện?"

Mã Giáp nghe cậu gọi tên, sắc mặt nghiêm túc hơn, nói với Tiêu Chí:

"Mã Giáp là đại ca của ta, tên ta là Mã Ất."

Nói rồi chỉ cho Tiêu Chí con đường quay về.

Hóa ra Mã Giáp hôm đó sau khi nhìn thấy Tiêu Chí dám đánh lão đại của bọn họ, lại nhớ đến Lúc đó chính y đã trói tay cậu lại, còn làm ra vẻ thẩm vấn tội nhân liền cảm thấy sợ hãi, sợ cậu nhìn thấy sẽ lôi chuyện cũ ra nói. Người ta nói " Càng lo lắng, càng sợ hãi thì càng dễ xảy ra điều không mong muốn ", Mã Giáp đi đến gần mới nhìn thấy Tiêu Chí, nghĩ nếu quay đầu bỏ chạy thì không hay lắm. Trong cái khó ló cái khôn, y nghĩ ra cách giả làm Mã Ất, nghĩ Tiêu Chí không biết tình huống hai người nên mới dám gạt cậu.Tiêu Chí nói lời cảm ơn với Mã Giáp rồi đi về phía mà y đã chỉ liền nghe đằng sau có tiếng nói vang lên: "Ca, mọi người thảo luận xong rồi sao?"

Tiêu Chí quay đầu nhìn lại thấy Mã Giáp đi đến, nhìn qua nhìn lại hai người họ cậu thầm nghĩ hai người bọn họ đúng thật rất giống nhau, nhưng có gì đó không đúng. Lúc này người nọ gọi "Mã Ất" là ca, vậy người đi đến mới là Mã Ất mới đúng. Vậy người lúc nãy tự nhận là Mã Ất chắc chính là Mã Giáp. Tiêu Chí ngơ ngác nhưng nghĩ kĩ lại cậu hiểu vì sao Mã Giáp phải làm vậy thì trong lòng cảm thấy buồn cười.

Lúc này Mã Giáp bị lộ, không biết nói gì chỉ có thể tức giận đá mông đệ đệ mình, nói:

"Đã bàn bạc xong, chúng ta đi làm việc lớn, đệ ở lại trông coi sơn trại!"

Dứt lời liền chạy mất chỉ để lại Mã Ất với khuôn mặt ngơ ngác đứng xoa xoa chỗ vừa bị đá.

Tiêu Chí bị Mã Giáp chọc cho không nhịn được cười, đi đường cũng không chú ý đυ.ng phải một người. Người đó trực tiếp dùng tay đỡ lấy eo Tiêu Chí, hỏi:

"Có chuyện gì làm đệ vui như vậy?"

Tiêu Chí thuận thế dựa vào l*иg ngực Vân Mặc Sơn, kể cho hắn nghe chuyện xảy ra lúc nãy, còn nói thêm:

"Sao sơn trại của huynh lại có một người hài hước như vậy chứ?"

Gương mặt cậu lúc này hơi đỏ lên, đôi mắt hơi ướt. Một mỹ nhân trong ngực, ai có thể nhịn được. Vân Mặc Sơn trực tiếp áp vào môi cậu, ngậm lấy cắn nhẹ. Tiêu Chí thấy hắn ở bên ngoài làm bậy như vậy tức giận cắn đầu lưỡi hắn, dùng sức đẩy ra rồi bỏ chạy.

Vân Mặc Sơn đứng đó nhìn hai tai đang đỏ lên của Tiêu Chí kết hợp với bộ dáng trốn chạy như thỏ con khiến hắn không nhịn được cười lớn. Tiêu Chí chạy một đoạn còn nghe thấy giọng cười ấy, cảm thấy xấu hổ không nói nên lời.

Sau khi sắp xếp xong mọi chuyện ở sơn trại, Vân Mặc Sơn đưa Tiêu Chí xuống núi. Bởi vì sợ ban ngày sẽ có nhiều người chú ý, hai người tạm biệt nhau dưới chân núi. Lúc tình cảm chân thành mãnh liệt như vậy, cả hai không nỡ nói lời tạm biệt nhau. Tuy dọc đường đi, Tiêu Chí không rời khỏi vòng tay của Vân Mặc Sơn nhưng tưởng tượng đến cảnh phải xa nhau mấy ngày, Tiêu Chí cảm thấy vô cùng bất an và trống trải.

Vân Mặc Sơn thấy cậu không có sức sống, nói:

"Tiểu Chí không nỡ xa ta sao?"

Lúc này không gian truyền đến tiêng ve kêu râm ran, Vân Mặc Sơn nghe vậy trêu ghẹo:

"Không bằng đệ biến thành ve sầu nhỏ đi, vừa vặn ta có thể mang đệ theo bên mình. Đệ thấy sao?"

Tiêu Chí thấy hắn lúc này mà còn đùa giỡn, tức giận nói:

"Ai mà biết huynh chỉ là một tên đầu gỗ."

Vân đầu gỗ bị gọi như vậy càng vui vẻ hơn, ôm chặt lấy Tiêu Chí không buông, hôn cậu một cái, nói:

"Được rồi tiểu Chí. Nếu ta về xử lí xong mọi chuyện, đệ có muốn cùng ta đến đó cùng nhau sống chung hay không?"

Làm sao có thể không muốn được, Tiêu Chí chưa bao giờ nghĩ đến chuyện hai người sẽ tách ra, nhưng cậu vẫn muốn trêu chọc Vân Mặc Sơn:

"Đi với huynh qua đó, huynh lo cho tiêu cục vậy ta có thể làm gì được?"

"Đệ là người kể chuyện đệ nhất, không phải đi đến đâu cũng sẽ có chỗ mời hay sao?" Vân Mặc Sơn trêu cậu.

Không nghe được điều muốn nghe lại còn bị trêu chọc, Tiêu Chí buồn bực đáp:

"Không đi đâu cả, dù sao cũng là kể chuyện, ở đây ta thấy thoải mái hơn."

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cậu, Vân Mặc Sơn không trêu chọc nữa, nói:

"Ta đi đâu đệ cũng phải theo ta. Sau này kiếm được ngân lượng tất cả đều giao cho đệ, khế đất cũng cho đệ nốt luôn."

Dứt lời lại hôn Tiêu Chí:

"Ai bảo đệ là phu nhân của ta cơ chứ."

Nghe hắn nói vậy Tiêu Chí tất nhiên rất vui vẻ nhưng vẫn mạnh miệng:

"Ai đồng ý làm phu nhân của huynh, tưởng bở."

Vân Mặc Sơn mỗi lần nhìn thấy bộ dạng nhỏ của cậu đều yêu không chịu được, nói: "Ve sầu nhỏ là phu nhân của ta, đệ có biết ve sầu nhỏ không?"

(Ve sầu: "知了" (zhīle) và tên của Tiêu Chí có chữ "知" nên Vân Mặc Sơn dùng nó để trêu chọc cậu.)

Tiêu Chí trách hắn:

"Trên cây có rất nhiều, huynh đi bắt đi."

Vân Mặc Sơn nghe vậy, đôi tay không chịu yên phận lần mò xuống hai khối thịt phía dưới của Tiêu Chí:

"Cái này không bắt được, vẫn nên bắt ve sầu nhỏ nhiều thịt này." Nói xong còn dùng sức nhào nặn phía sau.

Tiêu Chí bị hắn làm cho xấu hổ, mặt đỏ lên:

"Huynh đúng là tên lưu manh mà."

Vân Mặc Sơn lại hôn cậu, mặt dày nói:

"Lưu manh hay không cũng chưa biết đâu."

Vừa nói, hắn vừa đưa tay vuốt ve khe hở sau lưng Tiêu Chí.

Tiêu Chí hoảng sợ đẩy hắn ra:

"Đang ở bên ngoài, huynh đừng có làm bậy."

Vân Mặc Sơn càng vui vẻ:

"Vậy nếu không ở bên ngoài thì có thể làm bậy sao?"

Dứt lời không để Tiêu Chí đẩy ra, hắn tiếp tục hôn cậu. Hai người cứ như vậy sau mới chịu tách ra.

Cuối cùng, Vân Mặc Sơn hứa với Tiêu Chí trước khi trở về nhà hắn sẽ đến gặp cậu thì Tiêu Chí mới miễn cưỡng đồng ý tạm biệt hắn và đi bộ về nhà. Vân Mặc Sơn đứng đó nhìn theo bóng lưng cậu đến khi không nhìn được nữa mới thúc ngựa trở về sơn trại.

Lúc về đến nhà, Tiêu Chí cũng không dám giấu Tiêu Đại Nương quá nhiều, không nói bị bắt lên núi như thế nào, quá trình bị nhốt, chỉ nói rằng bản thân được bọn họ lịch sự mời lên núi. Sau đó, bọn họ giải thích rằng đó là một sự hiểu lầm và cậu được đưa xuống núi một cách suôn sẻ nhưng thấy thời gian đã trễ, liền về nhà thật nhanh để báo mình vẫn an toàn. Tiêu Chí vốn là người biết cách ăn nói, lại kể mạch lạc mọi chuyện cho bà nghe, Tiêu Đại Nương thấy sắc mặt cậu không giống như bị thương nên đã tin lời cậu, còn nói thời buổi này lại có sơn phỉ như vậy.

Tiêu Chí nghe vậy trong lòng thầm cười, chỉ là không nói cho bà biết mình và lão đại bọn họ có mối quan hệ không bình thường. Cậu nghĩ chờ đến lúc Vân Mặc Sơn giải quyết xong mọi chuyện sẽ đem chuyện hai người nói cho Tiêu Đại Nương nghe, mong rằng lúc đó bà đừng sốc đến mức ngất xỉu thì mới tốt. Nghĩ thế trong lòng Tiêu Chí lại có thêm nỗi lo lắng.