Chương 10: Đom Đóm

Thời điểm Khương Ninh lên lầu, Khương Phàm đang hít hít nước mũi, hoảng loạn quay người đi.

Khương Ninh cảm thấy buồn cười, cố ý nói: " Chị vì Tiểu bằng hữu nào đó chạy đến chân đều bị đứt, vậy mà Tiểu bằng hữu kia lại không thèm nhìn chị một cái."

Khương Phàm lúc này mới nhéo nhéo góc áo, bất đắc dĩ quay người lại.

Khương Ninh thấy bộ dạng Tiểu tức phụ muốn nói lại thôi của hắn, liền cười: " Không cần phải nói cảm ơn, em chỉ cần học tập thật tốt, thi đậu Thanh Hoa chính là báo đáp chị rồi."

Lại là Thanh Hoa, Khương Phàm trước mắt tối sầm, tương lai hắn có đậu được đại học không còn khó nói, Khương Ninh không phải mơ mộng hão huyền sao? Cậu hừ một tiếng, nhỏ giọng nói: " Ai nói em muốn báo đáp chị, chị là chị của em, đây là việc nên làm."

Đời trước Khương Phàm căn bản bất hòa với người trong nhà, cả ngày đều buông cặp sách cùng đám cẩu bằng hữu chơi game, hiện tại lại cư nhiên đối với mình làm nũng, Khương Ninh trong lòng không khỏi vui mừng.

" Như vậy đi." Khương Phàm phất phất tay như tráng sĩ: " Vì chị, em sau này sẽ không đối nghịch với anh chồng nữa, cuối tuần này đi bơi, em sẽ tác hợp cho hai người."

" Anh chồng cái đầu em!" Khương Ninh thiếu chút nữa bị sặc khí: " Em còn gọi như vậy nữa, chị đánh gãy chân em!"

............. Từ từ, loại lời đánh gãy chân này có điểm quen thuộc, đã nghe qua ở đâu aaaa.

Lần trước Khương Ninh nói như vậy, Khương Phàm không để bụng, cảm thấy cô lại bị Hứa Minh Dực chọc giận, nói cho cùng, khắp cả ngõ đều biết cô là cái đuôi nhỏ của Hứa Minh Dực, cũng đã theo được 10 năm.

Nhưng lúc này đây.

Cậu lại kinh ngạc nhìn Khương Ninh, chị cậu tất nhiên cậu hiểu rõ. Cậu như thế nào cảm giác Khương Ninh không phải đang nói giỡn, mà thật sự tràn đầy kháng cự?

Khương Phàm còn chưa hồi phục được tinh thần. Khương Ninh liền nói: " Bất quá thật sự em có chuyện giúp được chị."

Khương Phàm là Tiểu Vương xóm nhỏ, để cậu tìm thêm vài tên nhóc hỗ trợ, chắc chắn hiệu suất sẽ tăng cao.......

____________________________________________

Hứa Minh Dực bên này đợi cả đêm, đến cái bóng của Khương Ninh cũng không thấy, ngược lại đã tốn một chầu lớn.

Cậu nhân duyên tốt, trong nhà có tiền, ở trường học lại rất nổi tiếng, cũng vì thế người không được cậu mời đều nguyện ý chạy tới trả tiền chỉ để chúc mừng cậu.

Hứa Minh Dực dường như không có việc gì làm, liền cùng Chung Từ Sương bàn về đề mục thi đua, nhưng cứ một chút lại liếc nhìn cánh cửa, mày ngày càng nhăn đến lợi hại.

Tư Hướng Minh có thể cảm nhận rõ ràng khí áp của Hứa Minh Dực ngày càng thấp.

" Mấy giờ rồi?" Hứa Minh Dực hỏi.

" 8 giờ, các cậu ấy muốn ca 2 đi hát, cậu thấy sao?"

Hứa Minh Dực: " Cậu dùng điện thoại cậu gọi điện cho Khương Ninh."

" Gọi cậu ấy làm gì?" Tư Hướng Minh sửng sốt: " Cậu có việc?"

Hứa Minh Dực cũng không biết chính mình đây là đang thế nào.

Khương Ninh không đến cũng tốt, không để ý đến cậu cũng tốt, hắn căn bản không quan tâm, bạn bè cậu nhiều như vậy, chơi từ nhỏ đến giờ không được 20 thì cũng là mười mấy, căn bản thiếu đi Khương Ninh cũng không sao cả.

Nhưng cậu mấy ngày nay chính là tâm tình khó chịu, như là món đồ chơi từ nhỏ của mình đột nhiên biến mất.

Đi thi đấu, Khương Ninh không tiễn cậu, thói quen 10 năm đột nhiên lại thay đổi.

Thời điểm chơi bóng rổ không còn Khương Ninh hét lớn ồn ào, dường như thiếu đi nét âm thanh gì đó.

Hứa Minh Dực tự nói với chính mình, cậu như thế này chỉ vì Khương Ninh từ nhỏ đi theo mình, trở thành cái đuôi nhỏ, hiện giờ không như vậy nữa, chỉ một thời gian sẽ dần quen. Đổi là ai đi nữa, bị người bạn nhiều năm hờ hững, đều sẽ phản ứng giống cậu.

Cho nên........... Điều này thực bình thường.

" Đúng vậy, tớ có việc tìm cậu ấy, cậu dùng di động của cậu gọi, đừng nhắc đến tớ, hỏi một chút tối nay cậu ấy có đến tiệc của Hứa Minh Dực không." Hứa Minh Dực lạnh mặt nói.

Tư Hướng Minh cảm thấy không hiểu, cậu vẫn luôn cho rằng Hứa Minh Dực rất không kiên nhẫn với Khương Ninh, thậm chí có chút không thích, nhưng hiện tại xem ra......... Có chút không giống?

Cậu vốn định trêu chọc hai câu, nhưng thấy sắc mặt của Hứa Minh Dực, liền nuốt trở lại.

Hứa Minh Dực không chớp mắt, nhìn chằm chằm màn hình di động.

Ước chừng ba giây sau, điện thoại sáng đèn.

" Khương--------" Tư Hướng Minh vừa muốn mở miệng.

Cuộc gọi bị tắt.

Bị tắt.........

Tư Hướng Minh xấu hổ nhìn về Hứa Minh Dực: " Nha đầu Khương Ninh này, cư nhiên không tiếp điện thoại tớ."

Hứa Minh Dực mặt đen như đáy nồi.

Tư Hướng Minh vì để hòa hoãn không khí, đối với Hứa Minh Dực nói: " Có thể hay không cậu ấy không đọc tin nhắn trong nhóm? Tớ nghe nói hai ngày nay cậu ấy bận việc chuyển trường cho Khương Phàm."

Này cũng không phải không có khả năng, Khương Ninh luôn thô tâm đại ý.

Nghe được lời này, sắc mặt Hứa Minh Dực có chút hòa hoãn.

Nhưng Đàm Bằng Hưng bên cạnh nghe thấy hai người nói, theo bản năng mở miệng: " Không có khả năng đi, tớ có nhắn còn ai muốn tới nữa không, thì thấy cậu ấy seen tin nhắn rồi."

Tư Hướng Minh: "............"

Sắc mặt Hứa Minh Dực so với lúc bị đội bạn khıêυ khí©h khi chơi bóng rổ còn muốn khó coi hơn.

Tư Hướng Minh vừa muốn nói gì đó, Hứa Minh Dực đã xách áo khoác lên, sải bước rời đi: " Tớ đi trước, các cậu chậm rãi chơi."

Tư Hướng Minh nhịn không được quay đầu liếc mắt "thân thương" với Đàm Bằng Hưng kia: " Cậu nói ít lại đi!"

" Không phải." Đàm Bằng Hưng không hiểu: " Cậu ấy đây là làm gì? Khương Ninh không tới, không phải không khí sẽ càng hài hòa hơn sao? Nhìn đi, mọi người đều chơi đến vui vẻ a. Chung Từ Sương cũng tới, tớ còn cho rằng cậu ấy sẽ đưa chung Từ Sương về."

Chung Từ Sương không ở vùng này, nhà cách đây tương đối xa.

Lúc Chung Từ Sương vừa chuyển đến, giày vải, áo lông cũ, là một học sinh nghèo, khó tránh khỏi sẽ bị đám con nhà giàu trong Hằng Sơ soi mói. Hứa Minh Dực như ánh mặt trời tùy ý, đem chuyện bàn luận chỉnh đốn, những chuyện nhỏ không tốn sức cũng giúp Chung Từ Sương rất nhiều.

Nhờ sự giúp đỡ của Hứa Minh Dực, Chung Từ Sương mới dần dần dung nhập với tập thể, mấy năm nay thay đổi phi thường, nửa điểm cũng không nhìn ra là xuất thân nghèo khó.

Lớp học có nhiều hoạt động, cô cũng dần dần tham gia, bao gồm cả cuộc thi cờ vây. Hơn nữa bởi vì cô cũng rất giỏi, dần dần đuổi kịp bước chân của Hứa Minh Dực, nở rộ ưu tú.

Hai người vừa là đối thủ, vừa là bạn bè, như hình với bóng mà cùng nhau sánh đôi.

Trong lớp có rất nhiều người cảm thấy cô cùng Hứa Minh Dực là trời sinh một cặp.

Bao gồm vài phút trước, Hồ Kỳ Kỳ làm khó dễ Chung Từ Sương, cùng người bên cạnh thì thầm to nhỏ: " Thật sự cho rằng thành tích tốt thì ghê gớm lắm sao, là có thể cùng Hứa Minh Dực đứng chung?"

Lời này truyền đến tai Chung Từ Sương, cô cũng chỉ hào phóng cười cười: " Tớ cùng Hứa Minh Dực chỉ là quan hệ bạn học, bất quá bởi vì thi đua mà tiếp xúc nhiều hơn một chút. Tớ căn bản cũng không có ý định yêu đương."

Hồ Kỳ Kỳ nghe vậy rất khó chịu, nhưng không làm gì được, liền giương nanh múa vuốt tìm Khương Ninh.

Bất quá cô ta cũng không đem Khương Ninh để vào mắt, đối với Hồ Kỳ Kỳ mà nói, vẫn là Chung Từ Sương có sức cạnh tranh hơn.

Ai cũng biết Hứa Minh Dực tương đối thưởng thức những nữ sinh có đầu óc.

Khương Ninh tuy rằng xinh đẹp, nhưng thành tích lại rối mù, trước kia Hứa Minh Dực có ôn tập giúp, cũng không thể kéo thành tích thê thảm đó lên được. Còn có chính là, quen biết nhiều năm như vậy, Hứa Minh Dực hẳn chỉ xem Khương Ninh là em gái.

Nữ sinh lớp một không đành lòng nhìn Chung Từ Sương bị khi dễ, liền lên tiếng: " Cậu ở lớp khác thì tới làm gì, ăn ké cơm sao?"

Hồ Kỳ Kỳ nổi giận, cô ta cùng Tư Hướng Minh là bạn, Tư Hướng Minh lại cùng Hứa Minh Dực là bạn tốt, tính chất bắc cầu, so ra thế nào thì cô ta cũng quen biết Hứa Minh Dực lâu hơn Chung Từ Sương. Thế mà dám nói cô tới ăn ké cơm?

Nữ sinh kia dào dạt đắc ý: " Chờ lát nữa Hứa Minh Dực còn phải đưa Chung Từ Sương về."

Kết quả lời vừa dứt, liền thấy ghế bị kéo ra, bên kia không biết Hứa Minh Dực gặp chuyện gì, nói vài lời liền bỏ đi.

Mọi người bên này: ""............"

Chung Từ Sương cùng mấy nữ sinh có chút xấu hổ, Hồ Kỳ Kỳ lại vui vẻ, cười một tiếng: " Có người khoác lác mà không sợ thổi bay lên bầu trời rồi đi."

_______________________________________

Hứa Minh Dực cầm áo khoác ra ngoài, tính toán mượn gió giải sầu.

Kết quả vừa đi ngang tiệm cơm, liền bắt gặp bóng người quen thuộc.

Không phải Khương Ninh thì là ai?

Cô ngồi đối diện Khương Phàm cùng đám bạn bè của cậu, tựa hồ nói gì đó rất hăng say.

Hứa Minh Dực nhìn qua, không thoải mái trong lòng liền tiêu tan một ít.

Thời điểm hắn nhìn qua bên này, Khương Ninh cũng vừa lúc nhìn qua.

Khương Ninh sửng sốt, Hứa Minh Dực như thế nào lại ở đây?

Ngay sau đó lại nhớ ra đêm nay hình như là tiệc ăn mừng của hắn.

Hứa Minh Dực nhấp nhấp môi, quyết định vẫn là chính mình cúi đầu trước. Mặc kệ nói như thế nào, chính mình là một nam hài tử, hẳn là nên rộng lượng một ít, cấp cho Khương Ninh một bậc cầu thang.

Mà Khương Ninh liếc nhìn hắn một cái, liền trực tiếp dời tầm mắt đi.

Hứa Minh Dực: ???????

Còn chưa kịp phản ứng lại, Hứa Minh Dực đã bị Chung Từ Sương vội vàng đuổi theo một phen bắt lấy tay áo: " Hứa Minh Dực, có chuyện gì sao?"

Chung Từ Sương không biết vì cái gì mà Hứa Minh Dực cơm cũng chưa ăn đã bỏ đi.

Đám bạn còn ồn ào cho rằng chờ khi bữa tiệc kết thúc, Hứa Minh Dực sẽ đưa cô trở về, Chung Từ Sương cũng cho rằng như vậy. Nhưng ai biết được Hứa Minh Dực lại sắc mặt khó coi mà bỏ về trước, cũng không nói với cô một tiếng.

Bầu không khí trong phòng cũng vì vậy mà trở nên xấu hổ.

Chung Từ Sương tưởng trong nhà cậu xảy ra chuyện, có điểm lo lắng, không nghĩ nhiều liền lấy cặp sách đuổi theo sau.

Giờ khắc này Hứa Minh Dực cách Khương Ninh khoảng mười bước chân, ánh đèn cửa hàng trước mắt đem hắn cùng Chung Từ Sương chiếu sáng, bàn tay Chung Từ Sương túm tay áo hắn cũng trở nên chói lọi theo.

Khương Ninh tầm mắt lạc lại đây.

Cơ hồ là theo bản năng, Hứa Minh Dực lập tức nhìn về phía Khương Ninh, đồng thời ý đồ đem tay Chung Từ Sương ném ra.

Nhưng giây tiếp theo Khương Ninh lại mặt vô biểu tình mà dời tầm mắt.

Cô như là không thấy, trực tiếp lôi kéo Khương Phàm đi.

Hứa Minh Dực: "............"

Hứa Minh Dực nhanh chóng đẩy Chung Từ Sương ra, nhưng chỉ có thể thấy bóng lưng dần xa.

Hứa Minh Dực rất hiểu Khương Ninh, trước kia cô nhìn thấy loại sự tình này, liền tính Hồ San San cách hắn một khoảng xa, cô cũng sẽ xông lên đòi giải thích.

Nhưng vừa rồi cô lại mặt vô biểu tình quay đi, rõ ràng chính là............ không chút để ý.

______________________________________________

Giờ này khắc này, Yến Nhất Tạ đang ngồi ở đình viện, trên người mặc áo khoác, trong tay cầm di động. Như là đang đợi cái gì đó, lại làm như không có việc gì, chỉ là chán đến chết mà ngắm trăng.

Mùa hè sắp kết thúc, đình viện không thể nói là thoải mái, dưới tàng cây có đốt đàn hương, ngẫu nhiên cũng còn côn trùng, nhưng quản gia chú ý thiếu gia gần đây rất hay ngồi ở đây.

Ông không biết vì cái gì mà đêm nay thiếu gia đến giờ vẫn chưa đi ngủ, lại ôm thảm lông tới nhắc nhở: " Đã khuya rồi, đêm không còn dài nữa, cậu còn không đi nghỉ ngơi sao?"

Yến Nhất Tạ lại nói: " Chuẩn bị thức ăn khuya sao?"

Quản gia sửng sốt: " Ăn khuya? Ngài có bao giờ ăn khuya đâu?"

Bởi vì nguyên nhân thân thể, Yến Nhất Tạ làm việc và nghỉ ngơi đều có quy luật, ngày qua ngày như được đo bằng dụng cụ tinh vi.

Yến Nhất Tạ quay mặt qua chỗ khác: " Chuẩn bị đi, bỗng nhiên muốn ăn."

Quản gia nhìn ra điểm không thích hợp, nói: " Vậy thiếu gia muốn ăn gì?"

Yến Nhất Tạ lạnh mặt, giống như người máy không có cảm xúc bắt đầu đọc tên đồ ăn: " Bánh trôi, măng tây xào thịt, mỗi thứ một ít."

Quản gia cười như không cười: " Buổi tối ăn như vậy sẽ không tốt cho thân thể."

Yến Nhất Tạ nhăn mi, trừng mắt nhìn ông: " Ông cười cái gì?"

Quản gia vội vàng thu liễm nụ cười, nhưng gương mặt lại tràn đầy ý cười: " Tôi không có cười."

Quản gia vào nhà chuẩn bị thức ăn khuya, Yến Nhất Tạ tiếp tục ngồi ở đình viện, nhìn thoáng qua thời gian, 10 giờ.

Qua một lát, cậu nhìn lại thời gian, 10 giờ 15.

Lại qua một lát, vừa thấy, 10 giờ rưỡi.

Yến Nhất Tạ nhăn nhăn mày, lại lần nữa mở hộp thư, nhìn thoáng qua.

Hộp thư trống rỗng hiện lên một tin nhắn: [ Buổi tối 9 giờ rưỡi cậu ngủ rồi sao? Tớ có thể hay không qua cậu, cho cậu xem thứ tốt này?]

Thứ tốt? Yến Nhất Tạ nghĩ thầm, thứ tốt này mà là con nhện lông thì đánh gãy chân cô.

Lại có thể cô gửi xong tin nhắn liền quên, buổi tối sẽ không tới.

Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Yến Nhất Tạ vẫn cứ sắc mặt lạnh băng mà ngồi ở trong viện, ánh trăng dừng lên gương mặt tuấn tú của cậu, như một tầng sương ngưng đọng.

Đúng lúc này, bên ngoài biệt thự truyền tới một chút động tĩnh, một bóng hình quen thuộc cầm đèn pin, luồn qua hàng rào, chạy tới. Một bên chạy, một bên nhìn cậu hô to: " Yến Nhất Tạ, nhìn này!"

Yến Nhất Tạ điều chỉnh tốt biểu tình, lãnh khốc mà nhìn về phía bên này.

Hắn tức khắc đứng hình.

Chỉ thấy một đống đom đóm chậm rãi từ cặp sách Khương Ninh cẩn thận ôm trong ngực bay ra.

Ánh sáng của đom đóm như bầu trời đầy sao, thắp sáng đôi mắt như trăng non cong cong của Khương Ninh. Cô một bên chạy vội, một bên mang theo ánh sáng hướng đến cậu.

____________________________________________________________





Thế gian có rất nhiều điều tốt đẹp, anh cứ việc ở đó, em mang đến cho anh......