Chương 3

"Ai, ai xương cốt chắc khỏe?" Lục Phi Cách vừa từ sàn nhảy trở về ngồi xuống ghế sofa đối diện Hoắc Phiêu, cô gái cùng khiêu vũ với anh ta ngoan ngoãn quỳ xuống lau mồ hôi và châm một điếu thuốc cho anh ta.

Lục Phi Cách xoa xoa cái mông đầy đặn của cô gái, sau đó lấy ra một xấp tiền cả nghìn tệ, bảo cô ta đi chơi bài: “Thắng là của cưng, thua của anh.” Cô nàng vũ nữ này là một sinh viên đại học làm partime tại club, nói được 3 ngoại ngữ, thông thạo tiếng Anh và tiếng Pháp, vẻ ngoài trong sáng ngọt ngào tươi tắn. Gần đây Lục Phi Cách thích cô ta nhất.

Anh ta lấy một lon bia trong thùng đá uống một ngụm lớn, mỉm cười nháy mắt với Hoắc Phiêu: “Xương có cứng đến mấy khi rơi vào tay cậu cũng như không thôi cậu Hoắc à, kể cả mình đồng da sắt cũng không chịu nổi 2 đấm của cậu.”

Lời của Lục Phi Cách không phải là nói đùa.

Hoắc Phiêu là cậu Hai trực hệ của Hoắc gia, ở bên ngoài mọi người đều gọi hắn một tiếng “cậu Hai Hoắc” nhưng thực chất hắn là con nuôi của Hoắc gia.

Cha nuôi của hắn là Hoắc Sùng, là đại ca đời thứ hai của bang hội Sùng An, sau đổi thành Hòa Sùng An. Hoắc Phiêu từ nhỏ đã có dũng có mưu, đồng thời có một thân công phú xuất sắc sau khi vượt qua các thử thách. Ở tuổi thiếu niên đã khiến cho người trên đường nghe đến “Song hoa hồng côn” phải khϊếp sợ, đơn thương độc mã mà dám đột nhập vào căn cứ của băng đảng đối thủ cứu anh nuôi của hắn ra ngoài.

Hòa Sùng An được giao cho con trai cả của Hoắc Sùng, cũng chính là anh trai kết nghĩa của Hoắc Phiêu, Hoắc Hoành Khôn. Dưới sự hỗ trợ mạnh mẽ của Patrick Grenville, anh trai cùng cha khác mẹ của Hoắc Phiêu, bọn họ đã thành công tẩy trắng chuyển nghề, sáng lập ra công ty Sùng An, sau này phát triển thành tập đoàn Sùng An. Hoạt động kinh doanh bao gồm nhiều lĩnh vực như bất động sản, năng lượng, chăm sóc sức khỏe, trò chơi, tài chính và chứng khoán… Tất cả đều là lĩnh vực kinh doanh nghiêm túc đứng đắn. Công ty có các chi nhánh không chỉ ở Hồng Kông, Macao mà còn ở Trung Quốc đại lục và nước ngoài.

Nhà họ Hoắc hiện là một gia tộc hào môn tiếng tăm lừng lẫy.

“Đánh gì? Đó là tâm can bảo bối của anh Phiêu đó, ngược lại nên cung phụng như tổ tông mới đúng. Sao mà đánh được chứ, đùa.” Phùng Húc giúp Hoắc Phiêu rót đầy ly rượu.

Lục Phi Cách trợn to hai mắt, tiến lại gần Hoắc Phiêu: "Già cơ? Cậu Hai có tâm can bảo bối á? Chuyện từ lúc nào vậy?”