Chương 13

Khi cô còn đang do dự có nên mặc hay không thì bên ngoài phòng thay quần áo truyền tới giọng nói không kiên nhẫn của Trương Duyệt: “Tôi nói cô thay xong chưa hả? Cô tưởng cô đang ở nhà mình à? Cô muốn lãng phí thời gian của tôi nhưng tôi không có thời gian bên cạnh cô đâu.”

Tô Ngộ Noãn cắn môi dưới, cảnh tượng bà nội nằm trong bệnh viện lại hiện ra, ngẫm nghĩ, vì bà nội, phải bằng bất cứ giá nào. Cắn chặt răng, Tô Ngộ Noãn cởϊ qυầи áo của mình ra, sau đó mặc chiếc váy đỏ này vào.

“Cô rốt cuộc…” Khi Trương Duyệt đang chuẩn bị đẩy cửa đi vào thì cửa lại đột nhiên mở ra, Tô Ngộ Noãn đi ra.

Trương Duyệt sửng sốt, đáy mắt hiện lên một tia kinh nhạc, thật không ngờ…nha đầu này nhìn qua vẫn còn hôi sữa, một cô gái còn chưa dậy thì hoàn thiện vậy mà sau khi thay váy lại có thể khiến người ta ấn tượng như vậy, chiếc váy bó sát cổ chữ V càng khiến cho cô thêm phần hấp dẫn lả lướt, bộ ngực của cô vốn dĩ rất no đủ, cổ áo hình chữ V tô đậm thêm sự đầy đặn đó, tùy rằng màu đỏ của váy không thích hợp với bộ dáng của cô nhưng cũng khiến làn da vốn trắng nõn của cô càng thêm mịn màng, chính là cảm thấy tất cả mọi chỗ đều vô cùng hòa hợp.

Nhìn nửa ngày, Trương Duyệt đột nhiên duỗi tay kéo dây buộc tóc trên đầu cô xuống, ngay lập tức, một làn tóc dài cứ như vậy không hề báo trước mà xõa xuống, nhẹ nhàng xõa trên vai, biến gương mặt của cô vốn đã gầy yếu càng thêm sắc sảo.

Tô Ngộ Noãn khó xử vươn tay che khuất lại phần ngực của mình, ấp úng hỏi: “Chị Duyệt, nhất định phải ăn mặc như thế này sao?”

Trương Duyệt gật đầu, nói: “Đúng vậy, phải mặc như thế này, có vài vị khách ở phòng VIP số 3 lầu 3, bây giờ chắc cũng sắp hết rượu rồi, cô đi xem bọn họ có yêu cầu gì không.”

“Nhưng tôi mặc như này không quen lắm.”

“Đến chỗ này làm việc còn giả bộ thanh thuần cái gì? Mau đi nhanh đi.”

Bất đắc dĩ, Tô Ngộ Noãn đành phải chỉnh lại tóc, đôi tay che ở trước ngực đi về phía lầu 3.

Trương Duyệt nhìn bóng dáng của cô cười lạnh, Mục Minh Hữu coi trọng người phụ nữ này? Người khác tin, nhưng cô ta không tin, cô ta quen biết Mục Minh Hữu nhiều năm như vậy, hắn thích loại phụ nữ nào chẳng lẽ cô ta còn không biết hay sao? Hơn nữa lấy bộ dạng non nớt kia của Tô Ngộ Noãn, nếu như đi vào phòng của khách quý, nhất định sẽ khơi gợi lên du͙© vọиɠ chiếm hữu của những tên đàn ông bên trong đó.

Tay Tô Ngộ Noãn chắn ở trước ngực, mái tóc rất dài che khuất nửa bên mặt của cô, thân hình nhỏ xinh đi tới phòng số 3.

Đứng trước cửa phòng 3, Tô Ngộ Noãn hít một hơi thật sâu, vươn tay gõ cửa.

Gõ nửa ngày, không có người tới mở cửa, Tô Ngộ Noãn không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, liền thử đẩy cửa, cửa không khóa, mới vừa đẩy ra thì mùi rượu gay mũi ập tới trước mặt, Tô Ngộ Noãn bị sặc ho khan không ngừng, sau đó một người đàn ông hung dữ đi tới, quát: “Làm cái gì đấy?”

Tô Ngộ Noãn lúc này mới đứng dậy, nhẹ giọng nói: “Thật xin lỗi, tôi làm việc ở đây, tôi đến xem các ngài có yêu cầu gì khác không?”

“Yêu cầu khác? Hể?” Nam nhân nheo đôi mắt nhập nhèm đánh giá cô: “Vừa vặn có mấy thứ ăn hết rồi, cô vào đi.”

Nói xong, người đàn ông liền nghiêng người để cô đi vào, sau đó rầm một tiếng đóng cửa lại.

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào dáng người xinh đẹp của Tô Ngộ Noãn đến mức tròng mắt của hắn ta sắp rớt ra ngoài luôn rồi, mà Tô Ngộ Noãn hồn nhiên không phát giác được bản thân đang gặp nguy hiểm, chỉ là vừa vào cửa cô đã ngây ngẩn cả người.

Có hai người đàn ông ngồi ở trên sô pha, một người đàn ông đưa lưng về phía cô, thấy không rõ bộ dạng, nhưng lại có thể từ bóng dáng của hắn nhìn ra được hắn có dáng người cao lớn.

Bên cạnh hắn có hai ba người phụ nữ đang dán lên người hắn, một người rót rượu, một người đút trái cây cho hắn, một người khác dùng cơ thể cọ cọ vào người hắn.

Mà ngồi ở đối diện hắn là một người đàn ông trung niên, làn da ngả vàng cùng với tóc xoăn, thân hình mập mạp thoạt nhìn có chút ghê tởm, hắn cũng trái ôm phải ấp, nhưng người phụ nữ bên người hắn tương đối khoa trương, váy đã bị cởi xuống một nửa, lộ ra bộ ngực trắng ngần, người đàn ông dùng tay xoa nắn, biểu tình trên mặt đầy sự dâʍ ɖu͙©.

Nhìn thấy cảnh này, Tô Ngộ Noãn không khỏi dừng bước chân, cơ thể khẽ run.

Chỗ như quán bar này, quả nhiên vô cùng loạn.

Nghĩ đến đây, Tô Ngộ Noãn gục đầu xuống, tóc dài che đi hơn phân nửa khuôn mặt của cô, cô do dự thật lâu mới há mồm hỏi: “Cái đó, xin hỏi mấy ngài có cần gì không?”