Chương 15

Là hắn ta! Tô Ngộ Noãn đang bị người ta túm lấy tóc khẽ sửng sốt, người đàn ông đã cướp đi lần đầu tiên của cô, sao hắn lại ở chỗ này? Nhưng bây giờ cô mặc kệ tại sao hắn lại ở đây, cô chỉ biết rằng nếu bây giờ cô không chạy trốn thì buổi tối hôm nay sẽ bị lão già hơn 50 tuổi trước mắt này chơi đùa.

"Chat!" Còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần, Tô Ngộ Noãn liền cảm thấy trên mặt truyền tới một trận nóng rát, cô ăn phải một bạt tai từ gã đó.

“Đáng ghét, vậy mà lại dám đánh ông, mày biết ông đây là ai không?”

Lôi Long bóp chặt chiếc cổ trắng nõn của cô, khiến làn da trắng mịn của cô bị bầm đến xanh tím, trên làn da dường như còn có dấu vết tím nhạt mà đêm qua Trì Huyền lưu lại, nhưng nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thấy rõ.

Tô Ngộ Noãn cảm giác bản thân sắp không thở nổi, tuyến nước mắt giống như những hạt trân châu tràn xuống, tại sao cô luôn xui xẻo như vậy, ngày đầu tiên tìm công việc thì mất thân, chẳng lẽ tối nay lại phải như vậy một lần nữa sao? Cô cũng không dám xác định, bị lão già này cưỡиɠ ɠiαи trước mặt bao nhiêu người như vậy, ngày mai cô còn chống đỡ để đi nổi nữa không!

Mà Trì Huyền ngồi ở trên sô pha nhấp rượu đột nhiên nheo mắt lại, ánh mắt lộ ra tia nguy hiểm nhìn chằm chằm Lôi Long cùng với người phụ nữ vừa ăn một bạt tai kia.

Trên khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt kia đều là biểu cảm quật cường, mặc dù cô biết rằng mình không có cơ hội trốn thoát vào lúc này, nhưng trên khuôn mặt cô vẫn giữ được vẻ quật cường đó như cũ, giống như lúc cô buổi sáng nay, xé tan tờ chi phiếu của hắn, còn ở ngay trước mặt hắn tung lên một cách tiêu sái, khoảnh khắc đó, hắn thấy được sự kiêu ngạo ở trong mắt cô.

Mà lúc này, cô bị `Lôi Long đè ở dưới thân, nước mắt đã giàn dụa hết khuôn mặt, mái tóc đẹp rối tung xõa ở trên sô pha, giống như một con búp bê vải rách nát.

Nhìn thấy Lôi Long tiến đến phía áo ngực cô, khi đang chuẩn bị xé rách, Trì Huyền đột nhiên dùng sức đập cái ly trong tay xuống mặt đất rồi đứng dậy, Chương Hạ vẫn luôn đi theo bên cạnh hắn rút khẩu súng từ thắt lưng ra, chĩa xuống đầu của Lôi Long.

Những tên thuộc hạ phía sau Lôi Long cũng rút súng ra, lần lượt nhắm ngay vào Trì Huyền.

Năm sáu người phụ nữ ở hiện trường đưa mắt nhìn nhau, trong mắt đều là sự sợ hãi, thét chói tai chạy ra bên ngoài.

Lôi Long dừng lại động tác xé rách quần áo, ngồi dậy. Tô Ngộ Noãn vừa được thả tự do lập tức cũng ngồi dậy theo, vươn đôi tay ôm lấy cơ thể, cuộn tròn ở trên ghế sô pha.

“Trì tổng, ngày đây là có ý gì?” Lôi Long cong môi cười, ánh mắt lại lạnh lẽo đối diện với ánh mắt nguy hiểm của Trì Huyền.

Môi mỏng Trì Huyền khẽ cong lên ý cười như không cười, tay từ từ bóp cò, nâng cằm lên, nghiêng về phía Tô Ngộ Noãn, nhưng lại không nói chuyện.

Lôi Long lập tức hiểu ý, nhanh chóng cười nói: “Thì ra Trì tổng coi trọng cô ta, sao không nói sớm, Lôi Long tôi trọng tình nghĩa khí, chỉ cần ngài nói một tiếng, tôi lập tức sẽ nhường cô ta cho ngài.” Trên khuôn mặt gã tràn đầy tươi cười, tuy rằng gã là anh Long nổi danh trong thế giới ngầm, nhưng so với Trì Huyền, gã vẫn còn có chút kiêng kị đối với hắn ta, Trì Huyền là nhân vật mà gã không thể đắc tội, cũng không thể chọc vào.

Nhưng Trì Huyền cũng không bởi vì câu nói của gã mà buông súng trong tay mình xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm gã cũng càng trở nên lạnh nhạt, Lôi Long có chút khẩn trương, nụ cười trên mặt cũng càng lúc càng gượng ép.

Mãi đến khi trên trán gã chảy xuống những giọt mồ hôi, Chương Hạ đứng ở phía sau hắn mới chậm rãi mở miệng: “Kêu người của ông hạ súng xuống.”

Lúc này, Lôi Long mới quay đầu lại, nhìn thấy người của mình vậy mà lại đang chĩa súng vào Trì Huyền, gã liền lấy bịch bắp rang bơ đập vào đầu bọn họ, hùng hùng hổ hổ: “Đồ ngu ngốc, sao có thể chĩa súng vào Trì tổng như vậy chứ? Còn không mau hạ súng xuống!”

Nghe thấy lời này, những người đó mới hạ súng trong tay xuống, Trì Huyền thấy thế, mới chậm rãi thu hồi súng, đôi môi mỏng khẽ nhếch.