Chương 16

Chương Hạ vẫn còn đang giơ súng, lạnh lùng nói: “Sự tình hôm nay dừng ở đây thôi, Trì tổng chúng tôi không muốn nói chuyện, mấy người lui ra trước đi.”

“Nhưng miếng đất ở phố Tây kia!” Lôi Long tựa hồ không vui mấy, muốn nói lại thôi, lại bị Chương Hạ cắt ngang: “Ngài Lôi, chuyện này chọn ngày rồi nói.”

“Được, chúng ta hôm nào hẹn nhau bữa khác!” Nói xong, Lôi Long liền mang theo người của mình rời đi.

Nhìn cảnh tượng trong phòng, Chương Hạ thức thời lui ra ngoài, quả thật từ lúc nãy cậu ta đã nhận ra cô gái kia chính là người ở bên cạnh Trì Huyền đêm qua, chẳng qua thấy Trì Huyền không có động tĩnh gì, cậu ta tự nhiên cũng không có hành động.

Cửa “rầm” một tiếng đóng lại, nghe thấy âm thanh này, Tô Ngộ Noãn dường như mới thoáng sực tỉnh, ngẩng đầu, bàn chân muốn di chuyển chạy ra bên ngoài.

Chạy không đến hai bước cánh tay bị ai đó túm lại, quay đầu liền nhìn thấy hắn ta giữ chặt lấy cánh tay mình, Tô Ngộ Noãn không vui nói: “Buông tôi ra!”

“Cô cứ định đối đãi với ân nhân cứu mạng cô như vậy sao?” Trì Huyền không để ý cô có đang không vui hay không, tay dùng một chút lực khiến cả người Tô Ngộ Noãn lao vào trong l*иg ngực hắn, mùi thuốc lá nhàn nhạt ập tới trước mặt.

“Buông tôi ra, anh cái tên vô lại! Háo sắc!” Trong tiềm thức, hắn đã thành một tên vô lại, cướp đi đêm đầu tiên của cô, lại đưa tới một tờ chi phiếu, đem tôn nghiêm của cô hung hăng đạp ở dưới chân, cô không muốn dính dáng tới bất cứ thứ gì với loại người này.

“Háo sắc? A…” Trì Huyền khẽ cười ra tiếng, bàn tay to gắt gao bóp chặt vòng eo thon của cô, cùng là một người phụ nữ, buộc tội hắn với tội danh như vậy, Trì Huyền hắn đời này còn chưa từng gặp qua người phụ nữ nào như cô ta.

Có điều, cô của hôm nay so với hôm qua khác biệt quá lớn, bộ đồ cô mặc hôm qua chính là áo phông trắng với quần jean, thoạt nhìn trông giống như học sinh trung học chưa tốt nghiệp. Mà hôm nay, một chiếc váy đỏ quyến rũ bốc lửa khiến dáng người xinh đẹp của cô càng thêm gợi cảm, mái tóc dài che lấp đi khuôn mặt nhỏ tinh xảo, thoạt nhìn có một thứ hương vị quyến rũ khác.

“Nếu không phải có tên sắc lang này, thì cô lúc này khẳng định đang ở dưới thân tên đàn ông kia rêи ɾỉ rồi…”

“Anh!” Tô Ngộ Noãn ngẩng đầu trừng hắn, một đôi mắt đẹp tràn ngập tức giận.

“Tôi làm sao? Cô vô duyên vô cớ buộc tội cho tôi cái tội danh háo sắc này, nếu tôi không làm chút gì đó, có phải sẽ rất có lỗi với bản thân mình không?” Dứt lời, đôi môi mỏng của Trì Huyền nhắm chuẩn xác phủ xuống đôi môi đỏ mê người của cô, bàn tay to siết lấy vòng eo mềm mại như tơ liễu, kéo cơ thể mềm mại của cô về phía mình, khiến cho thân thể hai người dán sát vào nhau.

“Ưm! Thả…buông…” Tô Ngộ Noãn còn không kịp phản ứng, hắn đã hôn cô, xúc cảm lạnh lẽo mang theo hơi thở nhàn nhạt mùi thuốc lá, tuy rằng người đàn ông trước mắt này đoạt đi đêm đầu tiên của cô, nhưng không thể phủ nhận, hắn có mùi thơm rất dễ ngửi, nhưng cô cũng không phải kiểu người để mặc người ta chi phối, nghĩ đến đây, Tô Ngộ Noãn dùng sức cắn mạnh xuống đôi môi mỏng đang liếʍ mυ"ŧ đôi môi cô, ngay lập tức, một mùi máu tươi tràn ngập ở giữa môi răng hai người.

Trì Huyền bị đau kêu rên một tiếng, bàn tay đang giữ vòng eo thon của cô càng tăng sức lực, Tô Ngộ Noãn đau đến mức phải thốt ra tiếng.

“Cô là chó à?” Trì Huyền chống vô trán cô, lạnh giọng hừ nói.

Nghe câu này, Tô Ngộ Noãn trừng hắn một cái, hừ lạnh nói: “Hừ, đây là kết cục của việc ức hϊếp tôi, tôi… A! Anh làm gì vậy?”

Cô còn chưa dứt lời, Trì Huyền nhanh chóng cúi đầu, trực tiếp cắn lên đôi môi cô, gặm cắn, chiếm đoạt, mùi máu tươi dày đặc dường như nhấn chìm cô.

Một lúc sau, hắn rời khỏi môi cô, ánh mắt cười như không cười nhìn cô.