Chương 2

Khuôn mặt cô ta đầy nước mắt:

"Lâm Phỉ cô ấy cố ý."

"Biết rõ cả đời này em không thể làm mẹ."

"Cô ấy còn đăng tin lên vòng bạn bè ——"

Càng nói về sau giọng Kiều Thi Thi càng nhỏ, khóc nấc đến khóc không thành tiếng, ghê hơn là bắt đầu tự làm hại mình kéo băng trên cổ tay:

"Em sống còn có ý nghĩa gì? Không bằng chết đi."

"Được, anh đồng ý với em." Câu này gần như là buột miệng nói ra.

Lục Khiên lo lắng nắm lấy hai tay cô ta.

Ánh mắt hắn kiên định, giống như một thanh chủy thủ sắc bén, hung hăng cắm vào trong lòng tôi, dùng sức khuấy, đến khi máu tươi đầm đìa.

Tôi cảm thấy như mình không thở được. Chạy ra khỏi bệnh viện như trối chết.

Đứa bé mà tôi đã chờ đợi từ lâu, nhưng ba nó lại muốn gϊếŧ chết nó.

Biết rõ bây giờ nó chỉ là một cục máu.

Nhưng tôi vẫn sẽ cảm thấy buồn thay cho nó.

Tôi nằm trên giường lăn qua lăn lại, trằn trọc không ngủ được.

Vừa nhắm mắt lại, trước mặt lại hiện ra đôi mắt lãnh đạm vô tình của Lục Khiên.

Nhìn thấy thời gian cũng sắp đến 5 giờ sáng.

Tôi dứt khoát xuống giường, mặc áo khoác, ra ban công hóng gió.

Tôi sống ở một tòa nhà cao tầng nhỏ, tầm nhìn rất tốt, có thể nhìn thấy bệnh viện tốt nhất thành phố đang sáng đèn.

Trong một nơi nào đó ở đằng kia, là căn phòng mà Kiều Thi Thi và Lục Khiên đang ở.

Theo dõi lâu, suy nghĩ không khỏi bay xa.

Tôi và Lục Khiên yêu nhau 1 năm, kết hôn 3 năm.

Số lần gặp Kiều Thi Thi chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Lần đầu tiên, khi tôi và Lục Khiên yêu nhau, hắn đưa tôi đi gặp bạn bè.

Trong phòng riêng, mọi người vừa nói vừa cười, bầu không khí vui vẻ hài hòa, chỉ có Kiều Thi Thi rầu rĩ không vui, thỉnh thoảng nhìn qua, ánh mắt cô ta nhìn tôi đều tràn ngập địch ý khiến tôi hoang mang.

Lúc đầu, tôi tự an ủi mình là do tôi tưởng tượng.

Mãi đến khi tôi gắp thức ăn cô ta lại xoay bàn đi, tôi nói chuyện thì cô ta khıêυ khí©h, đến cả tôi nói tôi không thể ăn cay, cũng bị cô ta mắng là giả tạo.

Cuối cùng tôi đã chắc chắn rằng cô ta thực sự không thích tôi.

Trên đường về, tôi hỏi về Kiều Thi Thi.

Lục Khiên thẳng thắn nói: "Cô ấy bị chiều hư, em đừng chấp cô ấy."

Lúc đó tôi cũng không hỏi sâu, nhưng mà cũng không vui vẻ gì.

Có lẽ nhận thấy cảm xúc của tôi, sau bữa tiệc đó, không bao giờ nhìn thấy Kiều Thi Thi xuất hiện nữa, bao gồm cả đám cưới của chúng tôi.

Lần thứ hai, đó là một đêm khuya sau khi chúng tôi kết hôn.