Chương 3

Kiều Thi Thi tràn đầy mùi rượu xông vào trong nhà, khóc lóc nhào vào trong lòng Lục Khiên, chất vấn hắn:

"Không phải anh nói sẽ chăm sóc cho em sao?"

"Không phải anh nói sẽ không bỏ rơi em sao?"

"A Khiên, cuối cùng trong anh em là gì?"

Lúc ấy tôi sững sờ tại chỗ, giống như một người ngoài cuộc bị lừa gạt, vừa buồn bực lại vừa buồn cười.

Dưới sự ép hỏi của tôi, Lục Khiên lần đầu tiên nói về quá khứ của hắn và Kiều Thi Thi.

Năm hắn 16 tuổi, hắn và Kiều Thi Thi ra ngoài vẽ tranh ngoại cảnh, một tai nạn bất ngờ khiến Kiều Thi Thi rơi xuống hồ nước, suýt nữa chết đuối.

Thời tiết hôm đó rất lạnh, khi Kiều Thi Thi được cứu lên, cả người đều đông cứng, tuy sau đó cứu được, nhưng bởi vì bị rét ảnh hưởng nghiêm trọng đến khả năng sinh sản.

Lục Khiên ôm tất cả trách nhiệm về mình.

Nói đến đây, hắn đau đớn ôm đầu:

"Nếu lúc ấy cô ấy không cùng anh ra ngoài, nếu anh ngăn cản cô ấy ——"

"Nếu như lúc cô ấy rời khỏi tầm mắt của anh, anh sớm phát hiện ——"

"Như vậy, tất cả bi kịch có phải sẽ không xảy ra hay không?"

Loại tự trách áy náy này buộc hắn không ngừng đối xử tốt với Kiều Thi Thi, dỗ dành cô ta, cưng chiều cô ta.

Nhưng hắn biết rõ những gì hắn làm, chỉ là sự chuộc tội.

Hắn thành khẩn giải thích với tôi: "Tiểu Phỉ, em phải tin anh, anh chưa từng làm bất cứ chuyện gì có lỗi với em, người anh yêu từ đầu đến cuối chỉ có một mình em."

Hôm đó tôi cực kì tức giận.

Tôi nghĩ rằng không có người phụ nữ nào có thể chấp nhận chồng mình đối xử tốt với người phụ nữ khác ngoài mình.

Chưa kể người phụ nữ kia còn có ảo tưởng đối với hắn.

Sau đó, chúng tôi chiến tranh lạnh một thời gian dài.

Lục Khiên nhiều lần cam đoan với tôi, sẽ phân rõ giới hạn với Kiều Thi Thi.

Hắn bắt đầu đối xử tốt với tôi gấp đôi để bù đắp cho tôi.

Nhưng mà, lúc này mới trôi qua nửa năm ngắn ngủi.

Hắn lại một lần nữa muốn gϊếŧ đứa con của chúng tôi vì Kiều Thi Thi.

Điều này làm cho tôi rất nghi ngờ, tự hỏi rằng có phải hắn đối xử tốt với tôi để che giấu chuyện gì không

Khi trời vừa sáng, tôi bước vào thư phòng.

Lục Khiên không xứng làm ba của con tôi.

Tôi muốn ly hôn với anh ta.

Một khi hạt giống nghi ngờ được trồng xuống, từ những kỷ niệm trong quá khứ chúng ta luôn luôn có thể tìm thấy một số dấu hiệu.

Tôi nhớ Lục Khiên có một cái điện thoại dự phòng, tôi đã thấy qua trong ngăn kéo của thư phòng.

Ôm hy vọng thử một lần, không nghĩ tới, thật sự bị tôi tìm được.