Chương 4

Có thể thấy được bình thường rất tin tưởng hắn, nên mới để cho hắn không kiêng nể gì như vậy.

Lục Khiên từng nói với tôi, điện thoại di động này dùng để liên lạc với khách hàng quan trọng.

Nhưng trong WeChat chỉ thêm một người, avatar chính là Kiều Thi Thi.

Thật mỉa mai.

Chịu đựng sự ghê tởm, tôi xem tất cả tin nhắn trò chuyện của bọn họ.

Lịch sử tin nhắn bắt đầu từ 4 năm trước:

[Anh thật sự muốn cưới cô ấy sao?]

[Ừm, đây là điều kiện để em có thể tiếp tục ở lại bên cạnh anh.]

[Vậy em thì sao?]

[Đừng lo lắng, anh sẽ chăm sóc em suốt đời.]]

Lịch sử tin nhắn kết thúc vào ngày hôm qua:

[A Khiên, em sống rất đau khổ.]

[Em không thể thuyết phục bản thân mình chấp nhận việc anh sẽ có con với một người phụ nữ khác.]

[Sau khi em ra đi, anh không cần nhớ em, hãy sống thật tốt.]

[Vĩnh biệt A Khiên!]

Lục Khiên không trả lời, có lẽ vội vàng gọi điện thoại cho cô ta.

Hèn gì tôi thường không thể liên lạc WeChat với hắn.

Thì ra là toàn bị làm lơ.

Rất nhiều tin nhắn, nhiều tới mức tôi phải mất mấy tiếng đồng hồ mới xem hết.

Ở trong đó, hai người họ như một cặp tình nhân yêu nhau thật sự.

Họ chia sẻ niềm vui và nỗi buồn trong cuộc sống hàng ngày với nhau.

Đến cả Kiều Thi Thi mua quần áo gì, cũng gửi cho Lục Khiên xem.

Mà Lục Khiên còn có thể nghiêm túc đưa ra ý kiến.

Nhưng bình thường tôi mua quần áo hỏi hắn, hắn đều làm cho có lệ.

Hốc mắt chua xót đến khó chịu, tôi buông điện thoại xuống, ngẩng đầu lên, giống như chỉ có như vậy, mới có thể nhịn được không để nước mắt rơi xuống.

Thì ra, hắn cưới tôi là vì Kiều Thi Thi.

Bây giờ Kiều Thi Thi làm loạn muốn tự tử, hắn hoảng hốt, không thể giả vờ nổi nữa.

Tôi nhìn trần nhà, miệng cười càng lúc càng lớn, nước mắt tuôn ra.

4 năm, tôi yêu hắn với tất cả chân thành suốt 4 năm.

Cuối cùng, nó lại trở thành một trò đùa.

Bình tĩnh lại, tôi bắt đầu chuẩn bị thỏa thuận ly hôn.

Không bao lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa đinh tai nhức óc:

"Lâm Phỉ, mày bước ra đây cho tao!"

Tôi lờ mờ phân biệt được âm thanh không quá quen thuộc này.

Chu Tuệ Cầm - mẹ của Kiều Thi Thi.

Về phần bà ta đến đây làm gì tôi có thể nghĩ ra được.

Tôi định phớt lờ bà ta.

Vừa gọi báo bên bộ phận bản quản lý tiểu khu xong đã nghe thấy có vài người hàng xóm khác bị ầm ĩ đi ra chửi bới.

Hết cách tôi đành ra mở cửa, Chu Tuệ Cầm nhìn thấy tôi thì lửa giận bùng phát, lập tức tát tới:

"Đồ tai tinh hại người!"