Chương 5

Một đêm không ngủ khiến tôi phản ứng chậm nửa nhịp.

Má phải bị trúng một cái tát.

Nhưng mà tôi cũng không chịu thiệt, tát lại bà ta ngay tại chỗ.

Tôi còn dùng sức nhiều hơn bà ta.

"Mày còn dám đánh tao."

Chu Tuệ Cầm che mặt, rất ngạc nhiên trừng mắt nhìn tôi.

Khi bà ta nhào tới lần thứ hai, tôi thuận tay cầm con dao gọt hoa quả bên cạnh, hung dữ chỉa về phía bà ta:

"Kiều Thi Thi tự tử không có liên quan đến tôi."

Chu Tuệ Cầm vẫn sợ chết, không cam lòng dừng bước, nhưng ngoài miệng lại kêu gào càng lợi hại:

"Thi Thi nhìn thấy mày đăng tin lên vòng bạn bè, chịu không nổi kí©h thí©ɧ mới tự tử."

"Lâm Phỉ, mày rất độc ác."

"Đáng đời, Lục Khiên đối với Thi Thi nhà tao vẫn tốt hơn với mày!"

"Nếu không ——"

"Biến ngay cho tôi."

Tôi tức giận đến cả người phát run, mũi dao sắc bén, thẳng tắp quơ tới trước mặt Chu Tuệ Cầm.

Bà ta sợ đến xanh mặt.

Lùi lại một bước, còn muốn tiếp tục mắng chửi.

Cũng may bảo vệ đến kịp thời, kéo người đi.

Cửa phòng đóng lại, tôi buông tay, dao gọt hoa quả rơi xuống sàn gạch, phát ra tiếng động sắc bén và chói tai.

Tôi giống như không nghe thấy gì nữa, chậm rãi ngồi xổm xuống, vùi đầu vào trong khuỷu tay.

Tôi không hiểu chính xác tôi đã làm gì sai?

Chẳng lẽ tôi mang thai ngay cả quyền chia sẻ niềm vui với bạn bè của mình cũng không có sao?

Tại sao tất cả mọi người đều đổ lỗi cho tôi?

Đột nhiên, tôi phát hiện mình bỏ qua một vấn đề.

Tôi chưa bao giờ thêm WeChat của Kiều Thi Thi.

Cô ta thấy nó ở đâu?

Lúc Lục Khiên trở về, tôi đang bôi thuốc lên mặt.

Tiếng bước chân của hắn rất vội vã. Đầu tiên là đi vào phòng ngủ, tìm một vòng, cuối cùng mới đẩy cửa phòng vệ sinh ra.

Cũng vừa đúng lúc tôi vừa bôi thuốc xong. Trong gương, má phải sưng lên, dấu năm ngón tay có thể nhìn thấy rõ ràng.

Tầm mắt Lục Khiên chỉ dừng lại ở trên đó một giây, ngay cả một lời quan tâm cũng không có.

Không nói gì đã túm lấy cánh tay tôi lôi ra ngoài.

Trong sự hỗn loạn, thuốc mỡ chống viêm rớt xuống, một góc của lọ thuốc đập vào mu bàn chân của tôi, đau đến nỗi tôi rơm rớm nước mắt:

"Lục Khiên, anh định làm gì?"

"Mau buông tôi ra."

Lục Khiên làm ngơ, tôi giãy dụa không thoát được, cắn một cái lên cánh tay hắn. Bị đau hắn mới thả tôi ra.

Được tự do, tôi lao ra khỏi phòng mà không quay đầu lại.

Khi hắn bước ra tôi cầm hai bản thoản thuận ly hôn, nặng nề ném lên mặt Lục Khiên.