Chương 6

Thêm một phút nữa tôi cũng không muốn đợi.

Bây giờ tôi chỉ hận không thể cắt đứt liên hệ với con người trước mặt này ngay lập tức.

Tầm mắt Lục Khiên dời xuống, rơi trên thoả thuận ly hôn nằm trên mặt đất. Lại ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lùng.

Hắn cắn răng nói: "Thi Thi vì em mém chút nữa là chết, em dựa vào cái gì mà bỏ đi?"

"Lập tức theo anh đến bệnh viện."

"Tôi không đi."

"Lục Khiên, tôi đang mang thai con ruột của anh."

"Anh không thể đối xử với chúng tôi như vậy."

Trong mắt Lục Khiên cuối cùng cũng có một chút dao động.

Hắn không còn cứng rắn bắt lấy tôi nữa, khi tôi nghĩ rằng lương tâm của hắn trỗi dậy thì những lời tiếp theo của hắn làm tôi lạnh cả người:

"Đứa bé không còn thì có thể mang thai lại một lần nữa."

"Thi Thi chỉ có một."

"Nghe lời, chờ Thi Thi có thể tiếp nhận, em muốn sinh bao nhiêu thì sinh bấy nhiêu."

Cả người tôi run rẩy, chua xót nhếch miệng: "Mạng của Kiều Thi Thi là mạng, con tôi thì không phải hả?"

Trên mặt Lục Khiên dần dần mất đi sự kiên nhẫn:

"Anh không muốn đánh cược vào những điều chưa biết."

Thì ra đau lòng đến cực hạn sẽ thành chết lặng. Tôi cảm thấy không có gì đau đớn hơn khi trái tim đã chết.

Tôi đưa tay lên lau mặt, tay tôi ướt đẫm.

Một lần nữa nhìn về phía Lục Khiên, tôi thu lại tất cả cảm xúc, ánh mắt chỉ còn lại lạnh lùng:

"Đứa bé tôi sẽ tự mình bỏ."

"Sinh và nuôi dưỡng đứa con của một người như anh tôi cảm thấy thật ghê tởm."

Giọng điệu của tôi chưa bao giờ ác liệt đến vậy.

Tôi xoay người trở về thư phòng lấy bút, lại khom lưng nhặt lên đơn ly hôn trên mặt đất lên, đưa tới trước mặt Lục Khiên:

"Ký vào đơn ly hôn."

Sắc mặt Lục Khiên cực kỳ khó coi, nhìn chằm chằm tôi trầm mặc một hồi, nhận lấy, cũng không thèm nhìn, đã ký tên.

Tôi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lúc quay lại thư phòng, tôi đã lén báo cảnh sát.

Đứa bé là của tôi, hắn không có quyền quyết định sự sống chết của nó.

Tôi lấy lý do thu dọn đồ đạc, kéo dài thời gian.

Khi tiếng gõ cửa vang lên, trái tim đang treo ngược của tôi cuối cùng cũng hạ xuống, bình tĩnh lại.

Mở cửa ra, nhìn thấy không phải là cảnh sát, mà là mẹ chồng Tào Nghi Phương:

"Đi theo mẹ, nếu ai dám động đến cháu trai mẹ, mẹ liều mạng với cô ta."

Tôi hơi ngạc nhiên.

Chưa kịp trả lời, Lục Khiên nghe được tiếng động nên đi từ thư phòng ra.

Hình như hắn cũng ngạc nhiên:

"Mẹ, sao mẹ lại tới đây?"

Mẹ chồng nắm chặt tay tôi, sợ tôi chạy, hừ lạnh với Lục Khiên:

"Chuyện này con phải hỏi Kiều Thi Thi."