Chương 41

Bên ngoài chỉ còn khoảng bảy mươi cân thịt, một bộ lòng lợn, một bộ xương lợn.

Những thứ này để ở nhà ăn, còn những thứ trong không gian sẽ tìm cơ hội bán đi.

Cuối cùng cô xếp một lớp nấm, một lớp cỏ rồi mới yên tâm xuống núi.

Nhưng vừa đi đến giữa sườn núi, thì phát hiện một người phụ nữ lén lút như ăn trộm.

Đm, cô quen người này, đây là vợ của trưởng thôn Vương Cẩu Thặng - Tề Mẫu Đơn!

Tề Mẫu Đơn không phải người xinh đẹp, trông rất bình thường, nhưng bà ta có làn da trắng, tuy đã lớn tuổi nhưng da rất mịn màng.

Thân hình cũng đẹp, rất gầy, mông cong ngực nở.

Cái mông to đó không uổng là người đã sinh ra năm đứa con trai.

Giữa một đám phụ nữ da đen, mập mạp, bà ta trông rất nổi bật.

Điều quan trọng nhất là bà ta rất biết điều!

Dịu dàng như nước, biết làm nũng, biết phục vụ người khác, khiến cho Vương Cẩu Thặng mê mẩn!

Hồn bay mất rồi!

Đó là những gì một thím trong đội đã nói.

Nhưng lúc này, người dịu dàng như nước, lại mặc một chiếc áo sơ mi hoa, lắc lắc mông, trên mái tóc hơi khô còn cắm một bông hoa dại màu đỏ.

Khuôn mặt phơi phới sắc xuân.

Nhìn trông rất…gợi cảm.

Trần Thanh Di mở to mắt, nhanh nhẹn trốn vào bụi cỏ, im lặng, chỉ để lộ ra đôi mắt.

Lòng cô như muốn bay lên vì phấn khích, đây là một quả dưa lớn.



Khoảng năm phút sau, lại có một người xuất hiện.

Chết tiệt!

Người quen!

Trong rừng cây nhỏ, một nam một nữ lén lút, một người vợ hiền lành, một người tình phóng khoáng.

Sấm sét đùng đoàng!

Không được, cô phải nhanh chóng chạy đi thôi, dù sao ở tuổi này rồi, không biết bao nhiêu phút nữa chuyện này mới xong.

Chậm chân là toi mất!

Cô lao nhanh chạy đến cánh đồng đậu nành dưới chân núi, nấm trong giỏ bay ra khỏi giỏ nhưng cô không quan tâm.

Tìm thấy anh hai đang lẩn trốn, cô vẫy tay lia lịa: “Anh hai…anh hai ơi…”

Trần Thanh Bách nghe thấy có người gọi mình, nhìn về phía âm thanh, thấy em gái của mình đang tức giận, trên tóc còn dính vài cọng cỏ dại.

Ban đầu cậu thấy rất ngạc nhiên.

Thấy em gái mặt đỏ bừng, ánh mắt đầy phấn khích, Trần Thanh Bách mới yên tâm, chậm rãi đi tới.

“Sao thế?”

Cậu nhẹ nhàng vuốt tóc cho cô, mặt vui vẻ.

Sao em gái cậu lại xinh đẹp như vậy.

Dễ thương, trắng trẻo, đáng yêu đến lạ.

“Anh hai, anh đoán xem em đã thấy ai trên núi?”

Trần Thanh Bách: “Trên núi mà tình cờ gặp người khác có gì là không bình thường, người trong đại đội hôm nào mà chẳng lên núi…”

“Chẳng lẽ là... đại đội trưởng?”



Nói đến đây, cậu mới phản ứng lại.

Đại đội trưởng là người có lòng dạ hẹp hòi, tâm địa nhỏ nhen như lỗ kim, nhà họ đã đắc tội với nhà ông ta.

Sớm muộn gì ông ta cũng sẽ trả thù.

Từ khi phát hiện ra đại đội trưởng lén lút về nhà vào lúc nửa đêm, cậu ấy đã đoán được một hai chuyện.

Nếu không phải nɠɵạı ŧìиɧ, thì ai lại đi ra ngoài vào lúc nửa đêm?

Cậu cũng định theo dõi!

Không ngờ đại đội trưởng lại không kiềm chế được như vậy, tối hôm qua vừa mới gặp riêng, hôm nay lại có thể đến, ông già này giỏi thật.

Thấy đôi mắt to đang chớp chớp của em gái, cậu ho nhẹ một tiếng: “Em còn thấy ai nữa không?”

“Anh không tưởng tượng được đâu, đó là vợ của Vương Cẩu Thặng!”

Trần Thanh Di ném xuống một quả bom.

Trần Thanh Bách kinh ngạc, cau mày, cậu ấy thực sự không ngờ, Tề Mẫu Đơn bình thường nhìn có vẻ rất nghiêm túc.

Cậu cũng chưa từng nghe bà ta tiếp xúc nhiều với người đàn ông nào, thậm chí những câu chuyện đùa tục tĩu mà các bà cô hay nói bà ta cũng không nói.

Ai cũng nói tình cảm giữa bà ta và Cẩu Thặng rất tốt.

Nhưng nói như vậy thì một số chuyện cũng có thể giải thích được, có một lần Thanh Phong và anh tư, anh năm nhà họ Vương đánh nhau.

Rõ ràng là Thanh Phong không sai, nhưng lại bị Đại đội trưởng yêu cầu đền mười quả trứng.

Mẹ cậu không đồng ý, cuối cùng không đền, còn bị Đại đội trưởng gây khó dễ.

Cũng từ đó, Tiền Hồng Anh luôn tìm cớ gây rối nhà cậu, cho rằng người đàn ông của mụ ta bị mất mặt.

Nếu như là vì lý do này, vậy thì…