Chương 15

Chương 15:

“Đương nhiên.” Lâm An Lan không chút do dự nói: “Là bạn trai hoàn hảo luôn.”

“Vậy, em cảm thấy anh đối xử với em có tốt không?”

“Anh đối với em như vậy còn chưa đủ tốt sao? So với hình mẫu bạn trai trên ti vi thì anh còn tốt hơn nữa kìa.”

Trình Úc an tâm một chút, ôm chặt cậu nói: “Vậy thì tốt rồi.”

Anh nói tiếp: “Anh chỉ sợ anh chưa đủ tốt khiến em cảm thấy khó chịu thôi.”

“Anh đối với em như vậy đã rất tốt rồi.” Lâm An Lan chọt chọt ngực Trình Úc.

Trình Úc nở nụ cười, gật gật đầu.

Đột nhiên anh nghĩ đến điều gì đó liền nói với Lâm An Lan: “Nhưng nếu Tưởng Húc vẫn không thích anh thì chuyện em mất trí nhớ khoan hãy nói cho cậu ta biết, nếu không anh sợ cậu ta sẽ nói ra mấy lời chia rẽ mối quan hệ của chúng ta.”

Lâm An Lan không hề nghi ngờ Trình Úc, bản thân cậu cũng không muốn nói chuyện với Tưởng Húc nữa nên rất tán thành: “Vâng.”

Trình Úc hung hăng hôn môi cậu một cái: “Vợ của anh thật ngoan.”

Lâm An Lan cười nhìn anh, vỗ vỗ tay ra hiệu cho anh buông cậu ra: “Lái xe đi, đến giờ về rồi.”

Trình Úc lưu luyến hôn cậu một cái nữa rồi mới buông tay.

Lâm An Lan ngồi trở lại ghế phó lái, thắt dây an toàn, quay đầu định nói chuyện với Trình Úc thì kinh ngạc phát hiện, không hiểu sao nhìn Trình Úc có nét gì đó khá giống với Tưởng Húc.

Cậu ngạc nhiên nói: “Trình Úc, nhìn anh thật sự có chút giống Tưởng Húc đó, tuy chỉ có một chút thôi.”

Trình Úc hơi sửng sốt, rồi liếc cậu một cái, khinh thường nói: “Cậu ta nào xứng đáng giống anh, anh đẹp trai hơn cậu ta nhiều.”

Lâm An Lan bật cười.

Trình Úc quay đầu nhìn Lâm An Lan, vươn tay nhéo nhéo mặt cậu, hỏi: “Anh nói không đúng sao?”

Lâm An Lan vội vàng lắc đầu: “Anh nói luôn đúng.”

“Cái gì đúng?” Trình Úc cố ý hỏi.

“Anh đẹp trai hơn anh ta nhiều.” Lâm An Lan ngoan ngoãn nói.

“Đẹp trai cỡ nào?”

“Cực kỳ đẹp trai.” Lâm An Lan giơ ngón tay cái với anh: “Là người đàn ông đẹp trai nhất thế giới.”

Lúc này Trình Úc mới thoả mãn gãi gãi mũi khởi động xe.

Lâm An Lan nhìn, chỉ cảm thấy anh rất đáng yêu.

Cậu không nhịn được gọi: “Tiểu Hoa.”

“Có ý gì?” Trình Úc vừa xoay vô-lăng chuẩn bị rời khỏi bãi đỗ xe dưới hầm vừa hỏi.

“Tiểu Úc là hoa nhỏ, mà hoa nhỏ không phải là Tiểu Hoa sao?”

Trình Úc mỉm cười, “Em nghĩ được tới đó luôn hả .”

Trình Úc nói: “Chữ ‘Trình’ trong tên của anh là họ của bố, ‘Úc’ là họ của mẹ, ‘Trình Úc’ có nghĩa là hai gia tộc Trình và Úc, không phải là hoa tulip.”

Anh suy nghĩ một chút rồi dịu dàng nói: “Nhưng mẹ của anh lại rất thích hoa tulip.”

Lâm An Lan không ngờ thì ra chuyện là như vậy. Cậu nhìn một bên gò má trầm tĩnh của Trình Úc, nhớ tới quan hệ giữa anh và bố mẹ trước đây anh từng kể.

“Không sao đâu.” Lâm An Lan vươn tay nắm chặt bàn tay trái buông thõng xuống, nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay anh: ‘Trình’ thuộc về bố anh, ‘Úc’ thuộc về mẹ anh. Còn Tiểu Hoa là của em.”

Trong lòng Trình Úc cảm động, dừng xe lại nhìn cậu.

Lâm An Lan dịu dàng mỉm cười, khuôn mặt lộ ra vẻ trìu mến.

Trình Úc yên lặng nhìn cậu hồi lâu rồi mới cầm lấy tay cậu, hôn một cái lên mu bàn tay cậu.

“Được.” Anh thấp giọng nói.

Vậy em phải chăm sóc cho cậu ấy thật tốt đó, Trình Úc thầm nghĩ, nhưng cuối cùng anh vẫn không nói ra

Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt cả ngày nay của Trình Úc.

Thậm chí buổi tối anh nghe báo cáo hoạt động hôm nay của Tưởng Húc cũng hiếm khi không ảnh hưởng đến tâm trạng của anh.

Trình Úc quyết định không đoán nữa, đoán mò này nọ cũng có ý nghĩa gì đâu, chi bằng cứ tin tưởng Lâm An Lan thật sự mất trí nhớ, tin rằng hiện tại tâm của Lâm An Lan chỉ hướng về anh.

Như vậy thật tốt, nghĩ đến thôi đã thấy tâm trạng thật thoải mái.

Hơn nữa Lâm An Lan còn vì anh mà mắng Tưởng Húc, còn nói anh thuộc về cậu.

Như vậy là đủ rồi.

Trình Úc tâm tình thoải mái cúp điện thoại đi vào phòng ngủ, ôm Lâm An Lan đã tắm xong vào trong ngực.

“Anh sấy tóc cho em được không?” Trình Úc ôm cậu từ phía sau, ôm cả người cậu vào trong ngực, nghiêng đầu hôn lên mặt cậu dỗ dành nói.

Lâm An Lan cũng đã sớm quen với việc này, cậu “Ừ” một tiếng rồi uống nước, mặc cho anh giúp mình sấy tóc.

Trình Úc sấy tóc cho cậu rất cẩn thận, Lâm An Lan cảm nhận được sức gió thổi tới. Cậu nhìn điện thoại di động rồi hỏi anh: “Ngày mai chúng ta ra ngoài một chút đi.”

“Làm gì?”

“Đi mua một ít đồ cần thiết để ghi hình chương trình tạp kỹ, chuẩn bị trước để không xảy ra vấn đề gì.”

“Được.” Trình Úc không có ý kiến.

Lâm An Lan lén nhìn anh, thầm nghĩ nếu có thời gian thì có thể cùng Trình Úc đi xem phim.

Mặc dù ở nhà bọn họ đã cùng nhau xem rất nhiều bộ phim, nhưng lại chưa xem ngoài rạp bao giờ.

Các cặp tình nhân không phải toàn hẹn hò ở rạp chiếu phim sao?

Vậy thì bọn họ cũng phải thử.

Tuy rằng cây hoa nhỏ của cậu có vẻ đang phát triển rất tốt, không bị nhiễm sâu bệnh, nhưng nụ hoa bên trong lại không mạnh mẽ như vẻ bề ngoài cứng rắn, nên cậu phải che chở thật cẩn thận.

Người khác tưới nước thì cậu cũng phải tưới nước, người khác hẹn hò thì cậu cũng phải hẹn hò.

Nhưng việc này trước tiên không cần nói cho Trình Úc biết để tạo cho anh một niềm vui bất ngờ.

Nghĩ như vậy cậu không nhịn được nở nụ cười.

Hai người lập ra một danh sách mua hàng, giữa trưa hôm sau sau khi cơm nước xong liền đi thẳng đến siêu thị.

Lâm An Lan sợ có người nhận ra bọn họ nên đã trang bị vũ khí đầy đủ, chỉ thiếu mỗi việc thay đổi luôn khuôn mặt.

Trình Úc thấy cậu ngay cả mắt kính cũng mang thì chậc lưỡi nói: “Fan hâm mộ không thể nhận ra em đâu.”

Lâm An Lan đưa một cặp kính cho anh: “Anh cũng đeo lên đi.”

Trình Úc bất đắc dĩ mang kính lên, nhìn bộ dáng của mình trong gương: “Anh mang kính vào trông cũng không tệ nha, vẫn đẹp trai như thường.”

Lâm An Lan bật cười: “Tự luyến.”

“Em không thấy anh đẹp trai sao?” Trình Úc quay đầu lại nhìn cậu.

Lâm An Lan ngoan ngoãn trả lời: “Đẹp đẹp đẹp, rất đẹp trai luôn!”

“Anh cũng cảm thấy vậy.” Trình Úc không biết xấu hổ nói.

Lâm An Lan cười lôi anh ra cửa, “Đi thôi.”

Trình Úc biết cậu sợ bị nhận ra nên chỉ dẫn cậu đến những siêu thị nhỏ ít người trong thành phố.

Có lẽ là đang giờ làm việc nên siêu thị vắng người hơn họ nghĩ.

Lâm An Lan đẩy xe, kinh ngạc nói: “Chắc chắn trước đây em chưa từng đến một nơi như thế này, em không có chút ấn tượng nào cả.”

Trình Úc đi bên cạnh cùng đẩy xe giúp cậu, trả lời: “Nếu em thích thì sau này anh sẽ thường xuyên dẫn em đến đây.”

Anh vừa nói vừa lấy một hộp đường trên kệ xuống.

“Cũng được, ở đây ít người như vậy chúng ta cũng không cần lo sẽ bị nhận ra.”

Trình Úc bật cười một tiếng: “Anh cũng không nói là anh lo lắng.”

Anh nói xong liền bỏ túi đường vào xe đẩy.

Lâm An Lan quay đầu nhìn anh: “Anh không lo lắng à?”

Trình Úc cúi đầu ghé sát vào lỗ tai cậu: “Anh ước gì toàn thế giới đều biết chúng ta đang cùng nhau đi dạo phố.”

Lâm An Lan: …

Trình Úc tự đắc cầm một hộp kẹo bạc hà ném vào xe đẩy.

Lâm An Lan nhìn vào xe hàng: “Hình như anh mua hơi nhiều kẹo thì phải?”

“Anh cai thuốc lá mà.” Trình Úc giải thích: “Phải ăn thứ gì đó chứ. Lúc trước anh thấy có người ăn kẹo bạc hà, có người ăn kẹo trái cây, có người thì ăn kẹo sữa nên anh muốn thử xem.”

Anh nói xong lại ném một hộp sô cô la vào xe.

Lâm An Lan: “Cái này anh cũng muốn thử?”

Trình Úc mỉm cười: “Cái này thì anh không thử, cái này anh nghe người ta nói ăn cực kỳ ngon nên mua cho em ăn.”

Trình Úc nhanh chóng hôn lên môi Lâm An Lan một cái: “Ăn sô cô la của anh thì sẽ trở thành người của anh.”

Lâm An Lan suýt nữa bị anh hù chết, cậu nhanh chóng nhìn một vòng xung quanh, phát hiện không có ai mới tức giận liếc mắt nhìn anh: “Ở ngoài không được phép làm vậy.”

Trình Úc bất đắc dĩ thở dài, “Được rồi.”

Nhưng anh nhanh chóng nghĩ ra điều gì, anh ghé sát vào tai Lâm An Lan, nhẹ giọng nói: “Ai bảo anh nghe lời vợ của anh chứ.”

Lâm An Lan dở khóc dở cười, nhìn Trình Úc cười híp mắt ngắm nghía những món ăn vặt khác trên kệ.

Lâm An Lan nhìn anh, trong lòng đột nhiên cảm thấy thật ấm áp.

Bọn họ mua đồ ăn và những vật dụng cần thiết để sử dụng trong chương trình tạp kỹ rồi mới chậm rãi đi đến khu bán rau quả.

Lâm An Lan cầm hai hộp rau lên so sánh, hỏi quay sang hỏi Trình Úc: “Nên mua cái nào?”

Trình Úc chỉ chỉ hộp bên tay trái cậu.

“Tại sao?” Lâm An Lan hỏi anh.

“Tại vì nó đẹp.” Trình Úc thành thật nói.

Lâm An Lan: …

Lâm An Lan tò mò hỏi: “Anh theo đuổi em cũng là bởi vì em đẹp trai đúng không?”

Trình Úc không ngờ lúc này cậu lại hỏi như vậy bèn cười nói: “Em còn bảo anh tự luyến, em cũng tự luyến kém gì anh đâu.”

“Em không có tự luyến.” Lâm An Lan nói.

“Được rồi được rồi, An An của anh chỉ nói thật thôi.”

Trình Úc thấy xung quanh không ai thì nhẹ nhàng ôm lấy cậu, đặt đầu lên vai của cậu.

Lâm An Lan nhìn bốn phía, nhắc nhở: “Ra ngoài rồi ôm.”

“Một giây thôi.” Trình Úc nói xong liền buông tay, rất đúng giờ.

Lâm An Lan bỏ đồ ăn vào xe đẩy: “Anh còn chưa trả lời em?”

“Đương nhiên không phải.” Trình Úc nói: “Tuy em cũng rất đẹp trai, nhưng anh thích em không phải vì vẻ bề ngoài của em mà anh thích chính con người em.”

“Vậy bây giờ em bị mất trí nhớ thì anh vẫn còn yêu em sao?”

Trình Úc gật đầu: “Mặc dù em mất trí nhớ nhưng em vẫn là em, có thể hơi khác so với lúc trước nhưng tính cách và bộ dáng vẫn không thay đổi.”

“An An, cho dù là em trước kia, hay là em của bây giờ thì vẫn là em, có lẽ em không biết rõ, nhưng anh lại có thể nhìn thấy và cảm nhận rất rõ.”

Lâm An Lan cười cười: “Vậy anh yêu em của hiện tại hay em của trước kia hơn?”

Đây là một câu hỏi chết người, nhưng tất nhiên Trình Úc vẫn có thể trả lời được.

“Em là ai thì anh cũng yêu, bây giờ anh yêu em của hiện tại, trước kia anh yêu em của quá khứ, và tương lai anh yêu em của tương lai.”

Lâm An Lan không khỏi khen ngợi anh: “Đáp án hoàn toàn chính xác.”

“Đó là vì anh rất am hiểu về triết học.” Trình Úc nhìn cậu, đắc ý nói.

Lâm An Lan và anh đi dạo hơn một giờ mới chịu quẹt thẻ rời khỏi siêu thị.

Gần siêu thị có một trung tâm thương mại. Lâm An Lan nhìn vào app trên di động rồi nói với Trình Úc: “Chúng ta đến trung tâm mua sắm dạo một vòng thử xem.”

Đương nhiên Trình Úc không có ý kiến, anh lái xe vào hầm đậu xe của trung tâm thương mại.

“Em muốn mua gì?” Anh dừng xe hỏi Lâm An Lan.

Lâm An Lan mỉm cười: “Không mua gì cả, em muốn đi xem phim với anh.”

Trình Úc kinh ngạc: “Em muốn xem phim với anh sao?”

“Đúng vậy.” Lâm An Lan mỉm cười, hai mắt cong cong nhìn anh: “Tiểu Hoa có muốn hẹn hò cùng em không?”