Chương 2

Tôi thức dậy trong tiếng chim hót líu lo. Hiện tại, tôi đã có thể ngủ một giấc sâu mà không cần dùng đến hương liệu. Vì ngủ ngon mà cơn đau đầu luôn làm tôi phiền não đã biến mất. Cũng bởi vì không cần phải lo lắng điều gì ở nơi đây.

"Aaa... Mình muốn nằm thêm một chút nữa."

Tôi đấu tranh rời khỏi chiếc giường mềm mại. Hôm nay, tôi phải đi xuống ngôi làng để mua vật liệu và thuê công nhân để đào vườn. Tôi nhanh chóng rửa mặt và chuẩn bị để ra ngoài.

Ngay lúc tôi bước ra khỏi nhà, tiếng Emily vang vọng từ xa.

"Tiểu thư!"

Tôi cảm thấy một sự gấp gáp ẩn trong giọng của Emily, khác hẳn với sự vui vẻ như mọi ngày. Tôi nhìn Emily đang chạy từ xa lại, nhíu mày.

"Emily, chị đã nói là chạy..."

"Không có thời gian nữa đâu! Bây giờ ở ngôi làng đang..."

"Ở làng sao?"

Tôi tưởng có chuyện xảy ra ở ngôi làng, nên tôi ngừng việc khiển trách và lắng nghe Emily.

"Các hiệp sĩ đang ở ngôi làng!"

"Hiệp sĩ em đang nói là những người cầm kiếm phải không?"

"Đúng vây. Những người đó... Có vẻ họ đang tìm kiếm một vị tiểu thư."

Có phải tôi là người những vị hiệp sĩ cần tìm không?

Nhìn dáng vẻ gấp rút của Emily, tôi không nghĩ con bé nói đùa.

Tại sao lại có hiệp sĩ ở nơi đây chứ?

Trong đầu tôi hiện lên vô số giả thuyết. Trong đó, thuyết phục nhất là về Hestine. Chẳng lẽ có bằng chứng nào khác chỉ ra rằng tôi hãm hại Hestine sao? Không đời nào lại thế được, vì tôi không làm chuyện đó.

Nhưng bằng chứng có thể làm giả bất cứ lúc nào.

Adelia có rất nhiều kẻ thù, và họ sẵn lòng dùng mưu kế để hãm hại nàng.

Nhưng tại sao lại là lúc này? Đã ba tháng kể từ khi tôi bị khai trừ, tôi đã không còn là quý tộc nữa.

"Hay là họ hành động vào lúc này bởi vì mình không còn là Adelia Sorne nữa."

Bỗng nhiên tuyệt vọng bao trùm lấy tôi.

Tôi đã rơi xuống vũng bùn nhưng các người vẫn không hài lòng và giờ các người muốn tôi chết ư?

"Cho nên chị cứ ở yên đây nhé."

"Tình hình ở làng thế nào rồi? Kể chi tiết cho chị đi."

"Thì... Mọi người đều nói là họ không biết."

Em nói rằng họ thà giả vờ không biết thay vì giận dữ và đổ lỗi cho chị à?

Tôi biết sẽ không giấu được mãi.

Bởi nguồn thông tin của quý tộc rất chính xác.

"Các hiệp sĩ, họ không có hành động thô lỗ hay bạo lực gì đúng không?"

"Vâng ạ, người trông giống đội trưởng nhìn rất tử tế và chỉ hỏi thăm mà thôi."

Tử tế à?

Nhưng sự kiên nhẫn đó sẽ kéo dài bao lâu?

"Em có nhớ người hiệp sĩ đó trông thế nào không?"

"Nhìn giống một vị hoàng tử ạ."

Hoàng tử trong suy nghĩ của Emily là một người điển trai với mái tóc ánh vàng và đôi mắt xanh biếc từ cuốn truyện"Anh hùng của đền thờ" mà cô bé thích đọc.

Một hiệp sĩ có tóc vàng và mắt xanh ư?

Tôi đột nhiên nhớ đến một người. Người đó và tôi không hòa hợp với nhau và hắn ta rất ghét tôi.

"Không thể nào anh ta lại ở đây được."

Anh ta là người bận rộn. Khả năng người đó đi cả đoạn đường đến đây để tìm tôi rất thấp.

"Hôm nay chị ở yên đây đi nhé! Chị cần gì em sẽ mang đến cho chị."

Emily nắm lấy góc áo của tôi và nói như van nài.

Tôi không biết làm gì nữa. Tôi không muốn chạm trán giới quý tộc. Nhưng nếu tôi không xuất hiện, liệu dân làng sẽ an toàn chứ?

"Kể từ khi nào mà tôi trở nên quyến luyến đến vậy..."

Trong một khoảng thời gian ngắn, Rohen, ngôi làng nhỏ này, đã trở thành ngôi nhà duy nhất của tôi.

Kể từ khi đến thế giới này, liệu có lúc nào tôi dành ra nhiều tình cảm như vậy chưa?

Tôi không dám kết luận rõ ràng.

Quang cảnh nơi đây, con người và mọi thứ.

Sao tôi lại không thể yêu quý nơi mang lại yên bình cho mình được chứ?

Tôi nếm thấy vị máu tanh trong miệng.

"Cô ấy kia rồi."

Trong lúc tôi đang mải suy tính, một giọng nói quen thuộc vang lên.

Tôi và Emily nhìn đến nơi phát ra tiếng nói.

"Hả, không thể tin được... Tại sao trưởng thôn lại..."

Emily hoài nghi, che miệng như thể vừa bị phản bội.

Đó là giọng nói của trưởng thôn Hex.

Tôi thầm nghĩ trong lòng.

Emily, người luôn giữ chữ tín, sẽ nghĩ hành động của trưởng thôn là một sự phản bội, nhưng tôi thì không. Đứng trên cương vị người đứng đầu ngôi làng, người ta sẽ làm mọi cách để tránh hại đến ngôi làng.

Một bên là những người đã sống ở Rohen qua nhiều thế hệ.

Một bên là một người ngoài bí ẩn đột nhiên mua một căn biệt thự ở làng.

Nếu là tôi, nếu để bảo vệ người dân, tôi sẽ không do dự chọn vế sau.

Tôi hướng mắt nhìn về sau trưởng thôn.

Một hàng khá nhiều hiệp sĩ ở phía sau.

Tôi cười nhẹ và xoa đầu Emily.

"Tiểu thư ơi."

"Không sao đâu Emily. Em tránh xa một chút nhé."

"Nhưng mà."

"Nhanh nào."

Tôi dùng lực đẩy lưng Emily đang không chịu đi. Sau khi đẩy Emily ra xa, tôi đi đến trước mặt trưởng thôn.

"Tôi xin lỗi." Trưởng thôn cúi đầu.

Tôi muốn nói không sao. Nhưng việc để lộ ra mối quan hệ thân thiết với trưởng thôn ngay lúc này không phải một việc có lợi.

Không nói thêm lời nào, tôi vượt qua trưởng thôn và đến chỗ các hiệp sĩ.

"Có chuyện gì sao?"

"Xin hãy xuống dưới thôn với chúng tôi."

Sau một hồi suy nghĩ, tôi gật đầu đồng ý. Rồi tôi nghe tiếng Emily gọi mình từ phía sau.

"Tiểu thư ơi!"

Tôi thầm thở dài, nhìn Emily nắm váy chạy đến.

"Emily, đi xuống thôi."

"Nhưng..."

"Và về nhà đi. Chị sẽ gặp em sau."

Nghe thấy giọng nói cứng rắn của tôi, Emily cúi đầu, im lặng. Nhưng cô bé chậm chậm gật đầu, vì biết rằng một cô gái nhỏ như cô nếu cứ cứng đầu thì sẽ gặp rắc rối.

"Đi thôi." Người hiệp sĩ đứng đầu hàng nói.

Tôi siết lấy bàn tay nhỏ bé của Emily trước khi rời khỏi khu rừng. Khi chúng tôi xuống ngôi làng, tôi nhìn thầy mẹ của Emily đang đứng đợi.

"Emily!"

"Mẹ!"

Emily thả tay tôi ra và chạy về phía mẹ. Tôi nhìn theo và bật cười. Mặc dù nhìn trưởng thành so với tuổi, cô bé vẫn là một đứa trẻ bám mẹ.

"Đội trưởng đang đợi cô."

Khi tôi dừng lại để nhìn Emily và mẹ, một hiệp sĩ đến thúc giục tôi.

Tôi thu lại ánh mắt của mình và tiếp tục bước đi.

Những hiệp sĩ tụ tập ở quán trọ duy nhất trong làng.

"Adelia!"

Trong tất cả các hiệp sĩ, anh ta là người tôi không nghĩ sẽ đến chỗ tôi.

Tôi bật cười, cất tiếng nói với người đàn ông đang đứng trước mặt.

"Đã lâu không gặp, Ngài Izar."

Khi Izar nghe lời chào hỏi thiếu thiện chí, khuôn mặt anh ta cứng lại, nở một nụ cười vụng về.

"Dạo này nàng thế nào?"

"Ngài đang hỏi gì thế? Ừ thì, nếu bắt buộc phải trả lời thì tôi vẫn đang sống tốt."

Tôi lạnh nhạt trả lời và nụ cười trên mặt Izar dần tắt. Tôi đoán là do tôi.

Anh ta thấy bị xúc phạm chỉ bởi mấy lời như vậy sao. Đây có là gì, so với những sự sỉ nhục tôi phải chịu đựng dưới thân phận vị hôn thê của hắn chứ.

Tôi phớt lờ Izar và hỏi rằng tại sao lại tìm đến tôi.

"Điều gì khiến ngài đến tận đây thế?"

"... Cứ ngồi xuống trò chuyện đã."

Izar dẫn tôi đến một chiếc bàn nhỏ. Ngay sau đó, một tách trà xa xỉ được đặt trước mặt tôi. Không thể nào ở vùng quê này lại có một loại trà chất lượng như vậy. Có lẽ là do các hiệp sĩ chuẩn bị từ trước.

Điều này thật lạ lùng.

Các người đến để bắt tội phạm, nhưng các người thường hành xử tốt như vậy sao?

"Hy vọng trà này không có độc."

Để đề phòng, tôi không đụng đến tách trà.

"Là loại trà từ hoàng gia Eupiale mà nàng thích."

Nhìn thấy tôi không để ý đến tách trà, Izar giải thích nguồn gốc của nó. Tôi không quan tâm đến những lời Izar nói, chỉ im lặng nhìn tách trà.

Ngược lại với những gì Izar biết, tôi không thích lắm vì loại trà này quá đắng. Tuy nhiên, tôi muốn uống trà này vì tôi nghĩ có thể thân hơn với Hestine nếu chúng tôi có chung sở thích.

Đúng vậy, tất cả những điều này chỉ để thoát khỏi cốt truyện.

"Tôi không biết tại sao ngài lại nghĩ như vậy, nhưng thật sự tôi không thích trà của Eupiale. Vị của nó quá đắng."

"... Nàng không thích ư?"

"Nhân tiện, tôi muốn hỏi tại sao ngài lại phải làm đến mức này?"

Vì tôi không muốn lòng vòng mà đề cập đến chủ đề chính, Izar im lặng. Điều đó cho thấy anh ta không thích tình hình hiện tại.

Sau một khoảng thời gian, Izar nói.

"Ta muốn nàng quay về với ta."

"Đó là một yêu cầu sao?"

Lại một khoảng im lặng. Tôi biết rõ ý nghĩa của nó.

Nó là lệnh của Hoàng đế. Là Hoàng đế ra lệnh cho tôi quay trở lại.

Miệng tôi khô khốc. Liệu rằng kết cục của tôi là cái chết sao?

Tôi đã muốn tránh khỏi tình huống này. Đó là lý do tại sao tôi cố gắng cải thiện mối quan hệ với Hestine.

"Tôi đoán ngài đã có thêm bằng chứng mới."

"Bằng chứng gì cơ?" Izar nhăn mày.

"Bằng chứng tôi gây nguy hiểm đến Hestine."

Izar bỗng run rẩy, cầm lấy tách trà và uống một ngụm lớn. Một quý tộc chính thống như Izar thường không hành động như vậy.

"Không phải chuyện đó."

"Thế là gì?"

"Nàng biết lời tiên tri được truyền xuống mấy tháng trước chứ."

Tôi gật đầu. Tôi biết rõ điều đó. Bởi vì lời tiên tri này đã bắt đầu tất cả.

"Vài ngày trước, đã có lời diễn giải khác."

Một cái khác? Diễn giải lại một lời tiên tri đã được giải trước đó, điều này chỉ xảy ra khi đền thờ giải nghĩa sai.

Đã có chuyện gì bất ngờ xảy ra sao?

"Là sự thật sao?"

"Đúng vậy. Vị thánh sẽ đánh bại quỷ dữ... Không phải Hestine."

Không. Hestine là người sẽ giải cứu thế giới khỏi quỷ dữ. Tôi biết điều đó từ cốt truyện.

Tuy nhiên, lời Izar nói ra lại trái ngược hoàn toàn.

"Là nàng, Adelia."

"Cho nên ta muốn nàng quay lại thủ đô cùng với ta."