Chương 2

Gần đây anh khá rảnh rỗi, khi trở về căn hộ thì đã hơn 7 giờ, đi thẳng vào phòng tắm, có vẻ như tối nay anh định dành toàn bộ thời gian ở trên giường.

Nhiệt huyết của tuổi trẻ vẫn luôn là vô tận.

Nhưng tôi luôn cảm thấy bản thân bị già khi ở cạnh anh.

Nghe tiếng nước chảy từ phòng tắm vọng ra.

Tôi hơi mệt, nằm trên giường nhìn trần nhà.

Không biết tại sao, tôi chợt nhớ đến lần đầu của mình---------- lần đó, chúng tôi vừa hồi hộp vừa lo sợ, bước vào căn phòng, khám phá những bí ẩn về cơ thể của con người.

Tôi cứ như vậy ngồi ở mép giường, nghe tiếng nước chảy, lòng rối bời, sau đó Dung Gia Ngôn xông vào phòng đè tôi xuống vận động.

Có vẻ như từ lúc đó, duyên phận của chúng tôi bắt đầu thay đổi.

Sẽ tốt hơn nếu ngay từ đầu tôi không làm gia sư cho anh, nếu tôi không bị vẻ ngoài của anh đánh lừa, cho rằng anh là một cậu bé ngoan.

Thì tôi cũng sẽ không phải nặng lòng đến thế.

Cứ như thế tôi lại ngủ quên mất, cảm giác như có một bàn tay lướt trên mặt.

Hai mày anh cau lại, dáng vẻ thiếu kiên nhẫn: “Sao em lại khóc nữa?”

Tôi sờ lên mặt và thấy vệt nước mắt.

“Xin lỗi.” Tôi xin lỗi.

Nghe xong, rõ ràng anh trở nên kích động hơn, động tác cũng rất thô bạo.

Ngày trước tôi khá nhẫn nhịn, mặc kệ anh muốn làm gì thì làm, nhưng hôm nay lại không nhịn được, từ lúc mới bắt đầu đã lặng lẽ khóc, sau đó lại khóc không ngừng được.

Anh tỏ ra khó chịu: “Em bị sao vậy, tôi ức hϊếp em sao?”

“Hôm nay tâm trạng của em không tốt,” tôi chỉ có thể giải thích, “Bị giáo viên hướng dẫn mắng.”

Anh do dự một lúc, dừng lại, không tình nguyện ôm tôi vào lòng dỗ dành: “Cho nên anh không hiểu tại sao em lại muốn đi học nghiên cứu sinh, phí công vô ích, còn ảnh hưởng đến tâm trạng của chúng ta.”

Là ảnh hưởng đến việc anh phát tiết sao?

Bình thường anh rất bận, đặc biệt là sau khi hoàn thành các chương trình học của năm 3 năm 4 thì càng bận rộn hơn.

Bây giờ, những đứa trẻ nhà giàu không nhất thiết phải học ở một trường danh tiếng ở nước ngoài, gia đình muốn anh bắt đầu từ đại học tiếp xúc với mạng lưới chính trị và kinh doanh của gia đình, học cách đầu tư các hạng mục tiềm năng.

Ban đầu anh có nói qua, tôi sẽ phải luôn đi cùng anh trong những chuyến công tác xa, anh cũng đề nghị sẽ trả 50 nghìn tệ cho tôi mỗi tháng.

Nhưng lúc đó tôi đã kịch liệt phản đối.

Anh dịu giọng nói: “Được rồi, đừng khóc nữa, tôi sẽ chuyển tiền cho em, thích mua gì thì mua.”

Anh đứng ở trước mặt, chuyển cho tôi 1 triệu tệ.

Tôi hít hít mũi, hôn anh một cái.

Sau đó anh cũng không làm gì cả, chỉ ôm tôi chơi game, những ngón tay dài, trắng nõn thao tác nhanh trên màn hình điện thoại, thỉnh thoảng anh lại cáu kỉnh chửi bới.

Còn tôi thì miên man suy nghĩ.

Tôi nên rời xa anh.

Tôi nhanh chóng tính nhẩm lại số tiền còn lại trong tài khoản, rồi nghĩ cách chạy trốn.

Rất nhanh, cơ hội đã đến.

Giáo viên hướng dẫn phải ra nước ngoài trao đổi học thuật, vốn dĩ sẽ đưa tôi đi cùng, Dung Gia Ngôn cũng sớm biết chuyện này, mặc dù có bất mãn, nhưng anh biết không thể ép tôi quá mức, huống hồ đây còn là một cơ hội hiếm có, cho nên cũng không nói gì.

Tôi đổi tất cả số tiền trong thẻ sang Đô la, lấy các giấy tờ tùy thân cần thiết rồi nhanh chóng đi đến sân bay cùng với giáo viên hướng dẫn.

Dung Gia Ngôn cũng đến tiễn tôi.

Các đàn anh, đàn chị còn cười lớn, trêu chọc chúng tôi một phen:

“Bọn nhóc này, cũng đâu phải đi luôn đâu? Muốn bọn chị ghen tị đến no sao?”

Trong mắt mọi người, tôi và Dung Gia Ngôn là một đôi nổi bật.

Mọi người ai cũng biết chuyện tình của chúng tôi.

Không một nam sinh nào dám lại gần tôi cả, kể cả bạn học nữ anh cũng điều tra người nọ một phen rồi phán một câu: “Cô ta không thích hợp để làm bạn với em, nên tránh xa ra.”

Những người không biết rõ, còn tưởng tôi là một cô nương được bao bọc trong l*иg kính.

Phòng kí túc xá ở trường cũng lựa phòng dành cho một người.

Dung Gia Ngôn nhờ trợ lý đưa cho mọi người một túi đồ ăn.

Anh kéo tôi sang một bên: “Em mang đủ đồ đi chưa?”

Tôi cười nói: “Lúc anh thi đại học, em là người sắp xếp dụng cụ cho anh, giờ anh đi hỏi lại câu hỏi này à?”

Sắc mặt anh lập tức tối sầm lại, anh rất để ý đến chuyện tôi hơn anh một tuổi hay anh ghét người khác nghĩ anh ấu trĩ?

“Hay là em đừng đi nữa,” Đột nhiên giọng anh trầm xuống, “Bỗng dưng tôi lại không muốn em đi nữa.”

Anh ấy thật sự có khả năng nói được làm được.

Khoảng khắc đó, trái tim tôi lo sợ không thôi.

Nếu không tận dụng được cơ hội này để ra nước ngoài thì về sau chắc chắn sẽ rất khó.

Hơn nữa, bụng tôi sẽ ngày một to lên.

Tôi liền tìm cách lấy lòng anh, nắm lấy bàn tay của anh lắc lắc, “Sao vậy, anh không nỡ rời xa em à? Vậy anh đi với em, ban ngày bọn em đi họp, anh ngủ, buổi tối em sẽ quay về chơi với anh.”

“Chơi trò gì?” Anh lại bắt đầu không nghiêm túc, “Anh chỉ muốn chơi em.”

Nói xong, anh ép tôi vào tường hôn say đắm, may mà chỗ này khá kín đáo không bị ai nhìn thấy.

Giọng nói anh khàn khàn vang lên bên tai, “Thật sự không muốn rời xa em tí nào.”

Thân xác là kẻ phản bội của linh hồn, ngay từ đầu tôi đã đầu hàng rồi.

Sau khi lên máy bay, tôi cảm thấy nhẹ nhõm không ít.

Dung Gia Ngôn, tạm biệt.

-----------

5 năm sau.

“Thẩm đại bảo, Thẩm tiểu bảo, bài tập về nhà con đã làm xong chưa?”

Tôi chống tay lên hông, giận dữ nhìn hai đứa trẻ cầm hai cành cây làm kiếm chơi đùa trên bãi cỏ.

Rõ ràng sáng nay tôi đã thay cho chúng bộ quần áo sạch sẽ, giờ thì toàn là đất cát dính vào.

“Còn nữa, quần áo các con làm sao thế kia?”

“Mami, con làm xong bài tập rồi?” Cả hai vừa cười vừa ôm lấy đùi của tôi, nũng nịu “Mami, con nhớ mẹ quá.”

Tôi cố gắng giả vờ tức giận: “Mẹ biết các con đã làm xong bài Tiếng Anh rồi, nhưng bài tập Tiếng Trung còn chưa xong đâu!”

5 năm trước, tôi cùng giáo viên hướng dẫn của mình đến Mỹ, sau đó thông qua trung gian chuyển đến nước Y, tôi đã viết email xin lỗi giáo sư và nói rằng tôi không thể tiếp tục việc học nữa.

Sau này tôi đã nộp đơn vào một trường của nước Y để tiếp tục học.

May mà số tiền Dung Gia Ngôn chuyển cho tôi mỗi năm trước đây đủ để tôi hoàn thành bằng thạc sĩ, tiến sĩ, và mua một căn nhà nhỏ ở gần trường, tôi còn thuê một bảo mẫu người Philippines đến chăm sóc bọn trẻ.

Nhưng trình độ Tiếng Trung của bọn trẻ rất kém, mọi người xung quang đều nói tiếng Anh, tôi là người duy nhất nhất quyết giao tiếp bằng tiếng Trung với chúng. Bọn trẻ khi nói chuyện với nhau cũng thích nói tiếng Anh hơn, vì mấy nhóc rất ít gặp người Trung Quốc cảm thấy nói hay không không quan trọng, nói còn không muốn nói huống chi là viết.

Đại bảo với tiểu bảo cau mày buồn bã: “Mami, những chữ đó khó viết quá, tay con rất đau.”

Lúc này, mấy đứa trẻ cùng khu phố chạy tới, trên người mặc trang phục Halloween: “William, Simon, gooooo!”

Bảo mẫu nhanh chóng lấy áo choàng và mũ Halloween đội cho hai đứa trẻ, còn có cả bí ngô và kiếm nữa.

Chỉ đợi có thế, hai đứa trẻ liền phóng đi đi chơi.

Bảo mẫu cũng đi theo.

An ninh ở đây rất tốt, chúng thích chơi đùa trên bãi cỏ rộng kia, đứng ở đây tôi cũng có thể nhìn thấy.

Tôi thở dài, nhìn vở bài tập trên tay mà lắc đầu.

Có một gia đình người Hoa khác ở cùng khu phố cũng gặp vấn đề tương tự, gia đình họ đã phải thuê một gia sư về dạy.

Tôi thì đang do dự về việc có nên thuê gia sư hay không, hiện tại, sau khi học xong tiến sĩ, tôi đã đi theo giáo sư hướng dẫn của mình giúp thầy làm một số việc liên quan đến công trình nghiên cứu, hy vọng có thể được nhận làm giảng viên trong trường.

Tiền trong thẻ…..sớm muộn gì cũng sẽ tiêu hết, sau này hai đứa trẻ cần phải đi học, sẽ tốn rất nhiều chi phí, đặc biệt là nếu muốn vào một ngôi trường tốt, học phí sẽ cao gấp 4,5 lần….

Cuối cùng tôi vẫn đăng một bài viết lên trên diễn đàn của trường, tìm gia sư cho Thẩm đại bảo và Thẩm tiểu bảo.

Tôi hẹn gặp người phỏng vấn, nhưng vừa ra khỏi tòa giảng đường thì nhìn thấy Tom đi về phía tôi với một bó hoa hồng lớn.

Tôi nhanh chóng rẽ sang một hướng khác, bỏ chạy.

Anh ta điên cuồng đuổi theo.

“Hoan! Em, em chạy…cái gì?”

Anh ta cầm bó hoa, cố gắng nói bằng tiếng Trung: “Anh yêu em! Anh biết, biết em…ngại ngùng, nhưng anh đợi em…..con của em, anh có thể coi chúng như con của mình…. Có thể tốt với em hơn thằng bạn trai đểu kia.”

Nói xong, anh ta thở phào một hơi, cất tờ giấy nhỏ đi, hóa ra là anh ta viết hết lên tờ giấy rồi đọc.

Tom khá đẹp trai, kiểu thư sinh, tôi cũng khá thích, nhưng có một khuyết điểm ch*t người: Anh ta trẻ hơn tôi!

Sau khi gặp một người điên cuồng như Dung Gia Ngôn, tôi không hề thích mối quan hệ chị em kiểu này, bây giờ lại càng sợ hơn.

Tôi gượng cười, nói: “Tom, tôi thực sự không có thời gian để yêu đương. Tôi phải nuôi con và làm việc nữa.”