Chương 15: Chốn đào nguyên tế 13

Ầm ĩ một trận, nỗi sợ hãi trong lòng Vân Đoàn cũng vơi đi không ít, chỉ là tay chân vẫn còn mềm nhũn, mấy loại cảm giác khó chịu do sinh lý thì không thể biến mất nhanh như vậy được.

"Trước khi kết thúc nhiệm vụ, cô hãy cứ đi theo chúng tôi."

Cảnh Dục đặt chiếc bình sứ Thanh Hoa màu xanh nước biển với hoa văn con rồng trắng trong tay xuống, trầm giọng nói.

Vân Đoàn suy tư hai giây rồi cười hì hì đồng ý: “Cảm ơn, tôi sẽ làm một đàn em tốt.”

"Làm như vậy cũng được đảm bảo hơn một chút, nếu như cô bị phái đi săn chia thành nhiều mảnh thì chúng tôi cũng không biết phải đi đâu tìm cô.” Cảnh Hòa gật đồng đồng ý, khẽ dùng sức đã xé chiếc váy xếp ly trong tay thành hai nửa.

Vân Đoàn: “...”

Đồng ý cũng qua loa quá rồi đấy, người này nhìn thế nào cũng không giống người tốt.

Hơn nữa nhiệm vụ là trợ giúp ngư dân chạy trốn nhưng lại không có giới hạn việc sống chết của ngư dân, nếu như mang thi thể rời đi thì cũng được tính sao?

Những thi thể trong hang động kia có phải là ngư dân “trốn thoát” thành công khỏi thôn trang này không?



Cô ở viện mồ côi nhiều năm như vậy, đã sớm luyện được kỹ năng quan sát vẻ mặt và lời nói của người khác, bình thường Cảnh Dục hay lạnh mặt, năng lực thế nào khó có thể đoán được, còn Cảnh Hòa thì hay cười đùa cợt nhả nhưng trong lúc lơ đãng sẽ lộ ra vẻ mặt có chút đáng sợ. .

Thật sự khó xử lý.

Cảnh Hòa nhìn miếng vải rách trong tay, hơi nghiêng đầu, đuôi mắt chân mày cũng nhiễm một chút ý cười: “Cái này được làm bằng giấy nha!”

Cuối cùng.

Cậu có chút tiếc nuối mà nhìn về phía Vân Đoàn: “Thành như vậy thì không thể mặc được rồi, đáng tiếc thật.”

Đến cuối cùng thì cậu muốn nhìn thấy cảnh tượng gì!

Vân Đoàn bất lực mà di chuyển ánh mắt ra chỗ khác, cô nhìn về phía đống lửa vẫn đang cháy ở phía sau hai người, cô không cảm nhận được một chút độ ấm nào, thậm chỉ còn thấy thấp thoáng giống như có vật gì đó trong đống lửa.

"Đây là hình chiếu 3D sao?"

Cô đi đến phía sau quầy hàng, tiến đến gần mấy bước, định thử nghiên cứu chữ viết bên trên lò sưởi thì bị Cảnh Dục kéo về.

"Trái phải hai bên là câu đối phúng điếu, phía trên còn khắc một bài “Gọi hồn”.

Cảnh Dục chỉ lên dòng chữ nhỏ trên lò sưởi, giải thích sơ qua.

"Ôi, Vân Đoàn nhỏ bé, cô đừng có đến gần, cô nhìn xem tóc tôi cũng vừa mới bị đốt đây này.” Cảnh Hòa kéo bộ quần áo búp bê ra đằng sau, lộ ra mái tóc bị mất đi một góc.

Ở chính giữa chân tóc bị trụi mất một đám chỉ còn lại lưa thưa một vài sợi tóc, đến gần thêm một chút còn có thể ngửi thấy mùi tóc khét.

Bây giờ chắc chắn không phải lúc để cười, Vân Đoàn cắn chặt hàm răng, không tiếp tục nhìn vào mớ chân tóc nham nhở của Cảnh Hòa, di chuyển sự chú ý đi chỗ khác: “Tại sao trong tiệm may lại có câu đối phúng điếu chứ?”

Người làm ăn có thể không chú trọng như vậy sao?

"Tôi nghi ngờ nơi này là một ngôi mộ có thể khiến người khác sinh ra ảo giác.” Cảnh Dục giật đuôi vải đang vướng ở trên cổ Cảnh Hòa xuống: “Cô còn nhớ “Đào hoa nguyên ký” đọc như thế nào không?”

Vân Đoàn nhận ra đây là đang cùng nhau chia sẻ thông tin, đối phương muốn loại bỏ nghi ngờ của cô, cũng muốn dùng những góc độ khác nhau để phân tích cái thế giới nhiệm vụ này.

"Tấn Thái Nguyên trung, Vũ Lăng nhân bộ ngư vi nghiệp, duyên khê hành, vong lộ chi viễn cận. Hốt phùng đào hoa lâm, giáp ngạn sổ bách bộ, trung vô tạp thụ…*”

(*:Vào khoảng triều Thái Nguyên đời Tấn, có một người ở Vũ Lăng làm nghề đánh cá, theo dòng khe mà đi, quên mất đường xa gần, bỗng gặp một rừng hoa đào mọc sát bờ mấy trăm bước, không xen loại cây nào khác…)

"Dừng, ngư dân, mấy đời đều hành nghề đánh cá, nếu như có một mảnh rừng đào như vậy, thì sẽ không nổi tiếng sao?” Cảnh Dục nói xong thì một vạt áo đột nhiên lộ ra từ bên trong lò sưởi, anh thuận tay kéo một cái, một chiếc áo sơ mi oversize màu xanh hồ đã hiện ra.

Giống như là làm ảo thuật vậy.

Cảnh Hòa vô cùng vui vẻ mà nhận lấy, cẩn thận xếp lại đặt sang một bên.

"Lạc đường, cũng không phải là không thể."

"Lúc cô tới nơi này có phải là hoa đào đang héo tàn không? Biết nó là thời điểm gì chứ?”

"Vào giữa tháng ba hòa đào tiến vào thời kỳ nở rộ, sau đó bắt đầu chậm rãi úa tàn vào cuối tháng ba, vào đầu tháng tư thì hoa đào tàn lụi khá nhanh… vào lúc này đã gần đến tết Thanh Minh?” Vân Đoàn vừa nói da gà cũng bắt đầu nổi hết lên. Nếu cô là một con nhím thì bây giờ cô đã xù thành một con nhím biển rồi.

"Đúng vậy, sau khi ngư dân đi vào thôn từ một hang động chật hẹp… mặc dù điều này không hợp với phong thủy nhưng người xưa vì phòng ngừa trộm mộ, bình thường họ sẽ sửa cửa mộ thành dáng vẻ trước hẹp sau rộng. Cô đi theo con đường này chắc hẳn cũng đã phát hiện ra dấu vết của bọn trộm mộ chứ?”