Quyển 1 – Chương 5: Giao đấu

“Dám đem bổn đại gia đường đường là Kim Đan Yêu Vương xếp hàng chung với mấy con dã thú”, mỗi một lần nàng gọi Tiểu Bạch, con mèo nhỏ này lại ghi nợ thêm một lần oán hận cho Tống Minh Tịch.

“Sớm muộn gì ta cũng ăn tươi ngươi!” Tiểu Bạch một bên tức giận một bên lại nằm xuống bên người Tống Minh Tịch hấp thu linh khí. Bởi vì đã có khế ước máu, linh lực của Tống Minh Tịch cùng yêu lực của Tiểu Bạch có thể giao hòa hỗ trợ cho nhau, tu vi phải nói là làm chơi mà ăn thật. Cho nên dù ngàn vạn lần không cam tâm thì vì tu vi, Tiểu Bạch vẫn luôn luôn rúc vào Tống Minh Tịch trong phòng ngủ để tu luyện.

----------------------------------------

Năm năm trước.

Linh khí trên Nam Thúy Sơn chấn động do dư âm ảnh hưởng còn lại của trận chiến. Thảm thực vật dưới chân núi bị phá hủy hơn một nửa, rừng núi cỏ cây đã từng xanh tươi um tùm tràn ngập linh khí, nay bị yêu khí ăn mòn, Khắp nơi đều là nọc độc khiến cho thảm thực vật khô héo, đất đai phì nhiêu bỗng dưng hóa thành một bãi tử địa.

“Con bò sát thối tha, loại ngươi mà cũng dám đối đầu bổn đại gia sao!” Một con Miêu tinh khổng lồ toàn thân lông trắng như tuyết, cao gần mười mét. Cặp mắt một bên xanh lục, một bên xanh biển, híp lại tạo thành một đường chỉ gắt gao nhìn thẳng con Xà tinh trước mặt.

Bộ lông trắng muốt dưới ánh sáng mặt trời nhìn vô cùng chói mắt, vốn dĩ là vô cùng xinh đẹp, nay đã bị nọc độc ăn mòn một mảng lớn. Da thịt bên ngoài bốc lên một mùi tanh tưởi.

“Con mèo ngu ngốc, cứ tiếp tục giao đấu sẽ không tốt cho cả ta và ngươi đâu!” Con Xà Yêu Kim Đan này hình thể không to lớn lắm, chỉ bằng bắp chân người lớn, những cái vảy đen sẫm ẩn nấp sau rừng cây, nửa người nó uốn lượn trong đám sương mù nhìn không rõ.

Miêu tinh mạnh bạo bổ nhào qua, quanh thân khí lưu bắt đầu rung động, mọi vật thể trong bán kính trăm mét xung quanh đều bị gió thổi tung lên, “Lão tử không quan tâm. Hôm nay ta sẽ xé ngươi thành trăm mảnh!”

“Khốn nạn thật! Nói chuyện với kẻ ngu đúng là không được cái tích sự gì!”

Xà tinh thở hổn hển, thân thể trong giây lát biến thành một đám khói đen, sau khi bị luồng gió từ Miêu tinh xé qua, nó nhanh chóng tụ lại. Một dòng hắc khí đậm đặc lặng lẽ không một tiếng động vòng ra sau lưng Miêu tinh, cùng với sương mù như hóa thành vật thể, kéo thành một lưỡi đao mảnh, bắn về phía đầu Miêu tinh. Lúc còn cách chừng nửa mét thì Miêu tinh chợt xoay người, cặp mắt uyên ương bắn ra tia sáng kinh người.

“Mẹ kiếp cái đồ ngu này!” dòng hắc khí do Xà tinh hóa thân phát hiện ra ý đồ của Miêu tinh, liền muốn quay người chạy trốn, nhưng lại bị bạch quang phát ra từ trên thân Miêu tinh nổ bùm một tiếng, đất cát lún xuống cả một cái hố to.

Trước khi mất đi ý thức, Xà tinh vẫn không hiểu sao con xuẩn miêu này lại muốn đồng quy vu tận với mình nữa, phải cắn cho nó một phát mới hả dạ!