Quyển 1 – Chương 6: Trị thương

“Sư phụ, hai con này có vẻ chết cả rồi thì phải.” Một cái đầu lén lút thò ra từ phía sau một tảng đá vỡ, dò xét. Chính là Tống Minh Tịch, lúc này nàng vẫn còn đang tu ở tầng thứ 9 Trúc Cơ.

“Hà… cũng may sao hai con yêu thú này quay ra giao đấu với nhau, chứ không hai con Kim Đan đồng loạt tấn công, sư phụ sợ sẽ không bảo vệ được con.” Lão tông chủ cũng ở một bên tảng đá vỡ thò đầu ra, do dự nói: “Hay là xuống xem thử thế nào? Nếu chúng còn đang hấp hối thì con thừa cơ cưỡng chế chúng luôn.”

“Hay là sư phụ đi đi, người đã tu luyện viên mãn Trúc Cơ nhiều năm rồi, sau khi ký khế ước máu với hai con yêu thú này không chừng có thể thăng cấp lên Kết Đan luôn.” Tống Minh Tịch thành khẩn chối từ.

“Không không không, cơ hội tốt từ trên trời rơi xuống như vậy phải dành cho đệ tử xuất sắc nhất của tông môn chúng ta chứ.” Lão tông chủ lại quăng quả cầu vừa tới tay trở về.

“Không không, thân làm đệ tử sao có thể…” Tống Minh Tịch còn chưa kịp nói xong đã bị lão Tông chủ ném ra ngoài “Kêu con đi thì cứ đi đi!” Tống Minh Tịch lăn một đường vòng cung xuống dưới hố. Tới khi bụi đất tan dần, dưới đáy hố hiện ra hai cái “xác”.

Một con mèo trắng khắp người đầy máu đen, và.. ờm… một con giun??

Nhìn con mèo trắng nhỏ bằng cỡ bàn tay, nửa người toàn màu đen, phần bụng bị chém một đao lớn, nội tạng muốn lòi ra ngoài, sống dở chết dở chèo queo trên mặt đất thật khiến người ta thương tâm.

Niềm đam mê bất tận với mấy con thú nhiều lông lại dâng trào, Tống Minh Tịch không nhịn được muốn trị thương cho nó. Trước khi nàng kịp chạm vào bộ lông bẩn thỉu của nó, tiểu bạch miêu mở to mắt, toàn thân phun ra sát khí. Kim Đan yêu thú cắn nhau đến hấp hối thật đúng là không phải chuyện đơn giản.

“Đù má…” Tống Minh Tịch sợ đến toát mồ hôi lạnh. Tình thế cấp bách khiến nàng nhét ngón tay vào trong miệng tiểu bạch miêu luôn, hai hàm răng sắc bén ngậm vào da thịt cô, huyết dịch ấm áp tràn vào khoang miệng, linh khí thuần khiết bắt đầu thâm nhập vào trong thân thể khiến nó giống như say rượu, biểu cảm trên mặt phê ríu lại. Mùi máu tươi không hiểu sao khiến nó thấy an tâm, lúc này mới chầm chậm khép mắt.

Huyết nhục của nàng ngoại trừ việc có vẻ cực kì thơm ngon có thể mê hoặc yêu thú, ăn vào sẽ biết nghe lời ra thì còn có chút gây nghiện. Cho ăn một chút rồi sau này yêu thú đều sẽ ngoan ngoãn hơn. Tống Minh Tịch cho rằng việc này so với việc lấy đồ ăn huấn luyện chó mèo thì cũng không khác biệt mấy.

Thấy chiêu này có vẻ hữu dụng với tiểu bạch miêu, Tống Minh Tịch vẫn giữ nguyên ngón tay đó cho nó huyết dịch, một tay vuốt ve đầu của nó, nhẹ nhàng dụ dỗ, sát khí quanh thân nó dần biến mất, dần dần chìm vào một giấc ngủ say.

“Làm ta sợ muốn chết hà!” Tống Minh Tịch thở phào nhẹ nhõm nhưng không dám lơi là cảnh giác, vẫn tiếp tục vỗ về tiểu bạch miêu, dùng linh khí trị thương cho nó.