Chương 3: Đón một cậu nhóc

Ba phút sau.

Nguyễn Phương Thảo nhìn cậu bé đang ngồi trên đùi mình, cô vẫn chưa thể nhớ ra bằng cách nào mà cô và Liễu Nhược Tuyết lại ngồi trên chiếc xe Maserati của Lê Hoàng Huy.

Tiểu Bảo như dính chặt lấy cô, không muốn xa rời cô một giây nào.

Nguyễn Phương Thảo cảm nhận được ánh mắt khó hiểu của Liễu Nhược Tuyết, cô thật sự không muốn bàn luận về vấn đề này bây giờ.

Không bao lâu sau đã tới nơi ở của Liễu Nhược Tuyết, Nguyễn Phương Thảo bế cậu nhóc trên đùi đặt sang một bên, chuẩn bị cùng Liễu Nhược Tuyết xuống xe.

Liễu Nhược Tuyết đi xuống trước rồi đóng cửa xe lại: “Nhà tớ không có phòng trống, cậu xuống theo tớ làm gì hả?”

Khoảnh khắc đó, Nguyễn Phương Thảo thật sự muốn bóp chết người bạn vô tích sự này.

IQ và EQ của cô ấy đều bị cún ăn mất rồi hay sao?

Cô vô thức nhìn về phía Lê Hoàng Huy thì phát hiện ra ánh mắt của Lê Hoàng Huy cũng đang nhìn về phía mình.

Ánh mắt của anh có chút trêu chọc cô.

“Cô sợ tôi à?” Lê Hoàng Huy khẽ hỏi.

“Anh nghĩ nhiều rồi.”

“Địa chỉ nhà cô ở đâu?”

Nguyễn Phương Thảo không thèm ngại ngùng gì nữa, sau khi cô đọc địa chỉ cho anh, liền quay đầu nhìn về phía cửa sổ.

Tiểu Bảo khẽ tựa đầu vào trong lòng cô, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.



Sau khi Nguyễn Phương Thảo trở về nhà, trong đầu cô cứ quanh quẩn ánh mắt trêu chọc của Lê Hoàng Huy, ánh mắt ấy của anh cứ lặp đi lặp lại, khiến cô cực kỳ bực bội, nhịp tim của cô cũng tăng nhanh một cách khó hiểu.

Tối hôm nay gặp được Lê Hoàng Huy và Tiểu Bảo chắc chỉ là tình cờ thôi nhỉ?

Thế nhưng thực tế đã chứng minh, đó không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên.



Cuối tuần, Nguyễn Phương Thảo khó khăn lắm mới được ngủ nướng, thế nhưng cô lại bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa liên tục.

Nguyễn Phương Thảo đầu bù tóc rối, khó chịu bước ra khỏi giường.

Mở cửa phòng ra, cô mới phát hiện ra người đứng bên ngoài là dì Vương ở nhà đối diện.

“Không phải dì nói cháu đâu, nhưng mà cháu làm mẹ kiểu gì thế hả? Dù con trai cháu có phạm lỗi đi nữa thì cũng không thể lạnh lùng đuổi nó ra ngoài như thế được chứ. Nếu như xảy ra chuyện gì thì đến lúc đó cháu hối hận cũng không kịp đâu!” Dì Vương vừa nhìn thấy Nguyễn Phương Thảo đã quát cô ngay.

Nguyễn Phương Thảo nhăn mặt lại, cô còn chưa kịp hiểu có chuyện gì xảy ra: “Dì Vương, dì nói chậm lại đã ạ. Con trai gì cơ ạ? Cháu làm gì có con trai chứ?”

Dì Vương ghét bỏ liếc nhìn Nguyễn Phương Thảo, sau đó đứng tránh sang một bên, để lộ đứa trẻ đang đứng đằng sau lưng.

Đứa trẻ đó lại là Tiểu Bảo.

Cậu bé đang mặc một bộ đồ ngủ và đi đôi dép đi trong nhà.

Hai má và chiếc mũi đỏ của cậu bé đỏ ửng lên vì lạnh, trông rất đáng yêu mà cũng cực kỳ tội nghiệp.

Thấy khuôn mặt dì Vương đầy sự giận dữ, cô vội vàng bế Tiểu Bảo vào trong phòng: “Cảm ơn dì Vương, vất vả cho dì rồi ạ.”

Nói xong, Nguyễn Phương Thảo vội vàng đóng cửa lại.

Sau đó, cô đứng trước cánh cửa mới được đóng chặt, hít một hơi thật sâu.

Mãi đến khi cô cố gắng nở một nụ cười dịu dàng hết sức có thể, cô mới quay đầu lại, nhẹ nhàng nói: “Bé cưng, cháu đến đây một mình à?”

Tiểu Bảo thận trọng xoa tay, cậu bé cúi đầu, không đáp lại lời cô.

Nhìn dáng vẻ nhỏ bé của Tiểu Bảo, Nguyễn Phương Thảo đột nhiên nhớ đến mình khi còn nhỏ.

Cô cúi người, bế bổng cậu bé lên, đưa cậu lên sofa rồi đắp chăn ấm cho cậu bé.

Tiểu Bảo nhìn Nguyễn Phương Thảo bằng đôi mắt trong trẻo, thuần khiết như pha lê, giống như một con búp bê sứ được cô chăm sóc.

Vẻ ngoài dễ thương của cậu bé có thể khiến trái tim mọi người tan chảy.

Nguyễn Phương Thảo vốn dĩ muốn hỏi sao cậu bé biết được địa chỉ của cô và cậu bé đến đây bằng cách nào.

Thế nhưng sau khi chạm vào khuôn mặt bụ bẫm lạnh buốt của cậu bé, cô lại không muốn hỏi gì nữa.

Sau khi Nguyễn Phương Thảo chắc chắn tay và chân của cậu bé không hở ra ngoài, cô mới mỉm cười hỏi cậu bé: “Cháu đói chưa? Cô làm bữa sáng cho cháu ăn nhé, đồng ý không nào?”

Tiểu Bảo khẽ gật đầu.

“Cháu muốn ăn gì nào?”

Đôi tay nhỏ nhắn của Tiểu Bảo mò mẫm trong chiếc túi len.

Nguyễn Phương Thảo biết cậu bé đang tìm gì, vì thế cô lấy tập giấy ghi nhớ và bút từ trong ngắn kéo và đặt chúng vào trong tay Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo chăm chú vẽ lên trên đó, sau đó đưa cho Nguyễn Phương Thảo.

Nguyễn Phương Thảo nhìn tờ giấy đang chìa ra trước mặt mình.

Chữ viết bên trên rất đơn giản.

“Trứng bác cà chua và thịt lợn thái sợi sốt”.

Nét chữ nhỏ nhắn tuy còn non nớt nhưng rất gọn gàng.

Từ dòng chữ của Tiểu Bảo có thể xác định rằng trí thông minh của cậu bé không có vấn đề gì, thậm chí IQ của cậu bé còn vượt xa hơn rất nhiều bạn bè đồng trang lứa.

Nhiều đứa trẻ năm tuổi còn không biết những chữ này, chứ đừng nói đến là viết chúng ra.

Vậy thì tại sao cậu bé lại không nói chuyện?

Là do cậu bé không muốn nói hay không thể nói?

Nguyễn Phương Thảo thu lại suy nghĩ dang dở trong đầu mình, cô mỉm cười nói: “Cô không rõ trong tủ lạnh còn đủ nguyên liệu để làm hai món này không, bé cưng đợi cô một chút nha.”

Tiểu Bảo lại gật đầu.

Nguyễn Phương Thảo lên lầu tắm rửa, thay quần áo rồi đi nấu ăn.

Hai món ăn và một món canh nhanh chóng được dọn lên bàn ăn. Cô đặc biệt hâm nóng cho Tiểu Bảo một cốc sữa nguyên chất.

Tiểu Bảo nhìn bàn thức ăn trước mặt với đôi mắt sáng ngời.

Không cần Nguyễn Phương Thảo gọi ra ăn cơm, cậu bé đã ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn, ngắm nhìn Nguyễn Phương Thảo đang bận rộn dọn mâm cơm.

Nguyễn Phương Thảo xới cho cậu bé một bát cơm nhỏ và thêm cả một bát canh nhỏ nữa.

Tiểu Bảo cầm lấy chiếc thìa và ăn trong im lặng.

Nhìn cậu bé đang tập trung ăn uống, trong lòng Nguyễn Phương Thảo cảm giác hơi phức tạp.

Mãi đến khi Tiểu Bảo ăn cơm xong, Nguyễn Phương Thảo mới nói: “Bé cưng, cháu cho cô số điện thoại của bố hoặc là của quản gia, được không nào?”

Vẻ mặt vui mừng ban đầu của Tiểu Bảo ngay lập tức trở nên buồn bã.

Nước mắt cũng đọng lại trong đôi mắt đen láy, long lanh của cậu bé.



Nguyễn Phương Thảo đứng trên ban công nhìn chiếc xe Maserati đi càng lúc càng xa, trong lòng cô không hề thoải mái chút nào.

Chỉ cần nghĩ đến biểu cảm vừa rồi của Tiểu Bảo, cô lại nghĩ rằng mình vừa mới làm việc gì đó thật đáng trách, trong lòng cô ngập tràn cảm giác tội lỗi

Thế nhưng cô lại không nhận ra hành động vừa rồi của mình có gì sai.

Bệnh nhân đến bệnh viện khám, cô là một bác sĩ chuyên nghiệp và tích cực. Bệnh nhân xuất viện rồi, quan hệ của cô và các bệnh nhân cũng kết thúc theo.

Cô không muốn trở thành bạn bè với bệnh nhân.

Cô không nghĩ rằng mình cần thiết phải trở thành bạn bè với họ.

Thế nhưng những giọt nước mắt của Tiểu Bảo lại khiến cô cảm thấy tội lỗi vô cùng.

Khi Tiểu Bảo nghe thấy cô hỏi số điện thoại của Lê Hoàng Huy, sau khi ném cho cô một mảnh giấy, cậu bé lập tức chạy ra ngoài.

Mãi cho đến khi gọi điện thoại Lê Hoàng Huy xong, cô mới xuống nhà

Cô chỉ đứng một góc, lặng lẽ nhìn bóng lưng nhỏ bé đầy cô đơn của Tiểu Bảo.

Có nhiều lần cô muốn bước tới ôm lấy cơ thể nhỏ bé của cậu, thế nhưng cuối cùng cô lại không làm gì cả.

Cô không muốn Tiểu Bảo thường xuyên xuất hiện trong cuộc sống của mình, bởi vì cô không có tâm trạng và sự kiên nhẫn đủ để dịu dàng với một đứa trẻ xa lạ sau một ngày làm việc bận rộn.

Đặc biệt là đối với đứa trẻ như Tiểu Bảo, cậu bé cần có những người tràn đầy năng lượng ở bên cạnh chăm sóc.

Nguyễn Phương Thảo lắc đầu, cô quay lại phòng khách, cầm cuốn sách về bệnh lý lên đọc.

Một lúc sau, điện thoại của cô vang lên.

Nguyễn Phương Thảo cầm điện thoại lên xem, cô nhìn lướt qua thì thấy có người kết bạn với mình trên Zalo.

Nhìn thoáng qua cô thấy ba chữ “Trần Vân Đình”, lúc đó tay cô run lên, cô không đồng ý lời mời kết bạn.

Cô úp màn hình xuống ghế sofa, tập trung đọc sách một lần nữa, nhưng cô không thể đọc tiếp cuốn sách được.

Trần Vân Đình tự dưng kết bạn với cô là muốn làm gì?

Trở về nước để gặp bạn bè cũ, hay muốn xem cuộc sống của cô bây giờ thảm hại đến mức nào?



Bên trong xe Maserati.

Hai người đàn ông, một lớn một bé, một người ngồi trước, một người ngồi ghế sau.

Không khí trong xe bị sự im lặng của hai người đàn ông dồn nén, căng thẳng đến mức như sắp nổ tung trong giây tiếp theo.