Chương 4: Ai bắt con nói chuyện, con dùng tiền đè chết người đó

Từ lúc Tiểu Bảo lên xe, cậu bé vẫn giữ tư thế cúi đầu, sắc mặt cũng không thay đổi nhiều.

Lê Hoàng Huy lái xe với vẻ mặt ủ rũ, tái mét, rõ ràng là anh đang rất tức giận.

Không biết là anh giận Tiểu Bảo vì bỏ nhà ra đi hay là anh tức giận vì Nguyễn Phương Thảo nữa.

Chiếc xe chưa kịp dừng trước cửa biệt thự, anh mới chỉ đang đi chậm lại, cửa sau đã bị đóng sầm lại.

Một bóng người nhỏ nhắn nhanh chóng chạy vào biệt thự, đóng sầm cửa nhà lại.

Lê Hoàng Huy tối sầm mặt lại, vội vàng bước xuống xe.

Quản gia chạy ra chào hỏi: “Cậu chủ, cậu chủ nhỏ, cậu ấy…”

“Chuyện ngày hôm nay đừng để lặp lại một lần nữa!” Lê Hoàng Huy khẽ nói.

Quản gia nghe thấy Lê Hoàng Huy nói vậy, cả người khẽ run lên: “Thế nhưng cậu chủ nhỏ rất thích bác sĩ Thảo.”

“Vì thế nó có thể ra ngoài đi quấy rầy cuộc sống của người khác sao?” Lê Hoàng Huy lạnh lùng hỏi lại.

“Cậu chủ, lời tôi nói tiếp theo có thể cậu không thích nghe. Thế nhưng, từ sau khi cậu chủ nhỏ xảy ra chuyện, ngoài cậu chủ ra, thì bác sĩ Thảo là người đầu tiên thân thiết với cậu chủ nhỏ. Tôi cảm thấy đây là một dấu hiệu tốt.”

“Nếu như ông cứ ôm lấy suy nghĩ như thế, thì trở về nhà tĩnh dưỡng đi, còn Tiểu Bảo ở chỗ tôi sẽ có người khác chăm sóc nó.”

Lê Hoàng Huy khẽ liếc nhìn quản gia một cái rồi đi vào phòng làm việc trên tầng hai.

Quản gia nhìn bóng lưng lạnh lùng của Lê Hoàng Huy, bất lực thở dài.

Ngay khi Lê Hoàng Huy ngồi xuống bàn làm việc, anh đã nghe thấy những tiếng hét ngắn nhưng lại sắc lẹm, rồi cả những âm thanh choang choảng của đồ vật đang bị vứt xuống dưới đất.

Lê Hoàng Huy nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, mở cửa phòng làm việc ra.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, phòng khách gọn gàng, ngăn nắp đã trở thành bãi tập kết rác khổng lồ.

Những thứ có thể bị đập vỡ đều đã vỡ tan nát.

Tiểu Bảo đi chân trần trên tấm thảm đầy mảnh thuỷ tinh vỡ.

Quản gia, người giúp việc và bảo mẫu đi phía sau cậu bé, thế nhưng không ai dám ngăn cản cậu lại.

Mãi đến khi bàn chân nhỏ trắng trẻo và mềm mại của Tiểu Bảo bị mảnh thuỷ tinh làm xước, Lê Hoàng Huy mới lên tiếng: “Lê Duy Phi, nếu con còn tiếp tục gây chuyện thì không có lợi gì cho con đâu!”

Lê Hoàng Huy chỉ gọi tên đầy đủ của Tiểu Bảo khi anh tức giận.

Cơ thể cậu bé khẽ run lên, cậu đẩy ngay một chiếc bình hoa cao hơn cả mình xuống đất.

Đồ sứ mỏng manh va vào nền đất cứng tạo ra âm thanh giòn giã.

Bình hoa hơn tỷ bạc ngay lập tức vỡ tan tành.

Đứng giữa đống hỗn độn, Tiểu Bảo ngước nhìn Lê Hoàng Huy đầy khıêυ khí©h, khuôn mặt non nớt của cậu bé đầy sự thách thức và bướng bỉnh.

Lê Hoàng Huy cau mày, anh thong thả đi xuống dưới nhà.

Cả người Tiểu Bảo khẽ run lên, cậu bé cố gắng kiên cường đứng vững, để cho máu dưới chân mình cứ thế chảy ra nhưng không lộ ra bất kỳ biểu cảm yếu đuối nào.

Lê Hoàng Huy chậm rãi ngồi trên ghế sofa, vẫy tay với quản gia và bảo mẫu.

Phòng khách rộng lớn nhanh chóng chỉ còn lại hai bố con Lê Hoàng Huy.

Lê Hoàng Huy cũng không nhìn xuống dưới đôi bàn chân đang chảy máu của Tiểu Bảo: “Con nói xem con muốn làm gì hả?”

Tiểu Bảo tức giận lấy chiếc máy tính bảng mini ra, gõ dòng chữ: “Cô ấy không cần con!”

“Cô ấy không ngốc, sao lại đi cần một đứa trẻ phiền phức như con làm gì? Nếu như con không phải là con trai của bố, bố cũng không cần con đâu!”

Lê Hoàng Huy vừa nói xong, anh đã nghe thấy một tiếng hét vang lên bên tai.

Lê Hoàng Huy mím môi, kéo Tiểu Bảo ngồi vào lòng mình.

Tiểu Bảo định chống lại anh.

Lê Hoàng Huy lườm cậu bé, lạnh lùng nói: “Trước khi đàm phán với bố, con cần phải đánh giá năng lực của bản thân mình trước đi đã.”

Sau khi nói xong, Tiểu Bảo ngay lập tức ấn nút tắt máy, không nói không rằng ôm chặt Lê Hoàng Huy.

Lê Hoàng Huy mạnh mẽ nhấc đôi chân nhỏ mũm mĩm của Tiểu Bảo ra, nhìn thấy vết thương trên chân cậu bé, anh cau mày, đồng thời nhặt mảnh thuỷ tinh vỡ ra khỏi chân Tiểu Bảo.

Sau đó, anh lấy lọ thuốc nhỏ trong ngăn kéo ra để điều trị vết thương cho Tiểu Bảo.

Sau khi xử lý vết thương xong xuôi, anh vẫn còn chưa nguôi giận. Anh đặt Tiểu Bảo xuống ghế sofa bên cạnh, khoanh tay trước ngực nhìn chằm chằm vào cậu bé.

Tiểu Bảo cũng mở to mắt, im lặng nhìn Lê Hoàng Huy.

Hai người im lặng nhìn nhau một lúc lâu.

Lê Hoàng Huy giận dữ, trợn mắt với Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo, con có thể nào quan tâm đến người bố vất vả này của con một chút thôi có được không hả? Bố vừa mới bắt đầu hội nghị quốc tế quan trọng thì người ta đã gọi cho bố đến giải quyết chuyện của con. Sau chuyện đó, con còn làm loạn như vậy nữa. Con cảm thấy mục đích duy nhất của bố con trên thế giới này là giải quyết những rắc rối của con à?”

Tiểu Bảo nghiêng đầu, không thèm quan tâm đến Lê Hoàng Huy, thậm chí cậu bé còn chẳng có ý định gõ máy tính bảng.

Lê Hoàng Huy đã biết trước kết quả này, anh nói thêm: “Nếu con có yêu cầu gì thì phải nói rõ ràng ra, đừng bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để nói chuyện. Nếu con còn nghịch ngợm như thế nữa thì không ai có nghĩa vụ phải chiều chuộng con không giới hạn đâu. Bố của con, là bố đây, không có yêu cầu gì cao sang cả, chỉ cần trước khi con đưa ra yêu cầu với bố, con phải chuẩn bị đáp ứng một điều kiện của bố thôi. Nếu như con không có vấn đề gì nữa, phiền con hãy lên phòng và suy nghĩ lại đi.”

Khuôn mặt nhỏ bé của Lê Hoàng Huy thoáng hiện lên vẻ suy tư.

Lê Hoàng Huy dựa vào ghế sofa, chờ đợi câu trả lời của Tiểu Bảo.

Ngón tay nhỏ bé của Tiểu Bảo di chuyển nhanh trên màn hình máy tính bảng, sau đó di chuyển về phía Lê Hoàng Huy, đưa máy tính bảng ra trước mặt anh.

Lê Hoàng Huy liếc nhìn màn hình, bên trên viết chữ: “Con muốn bác sĩ Thảo ở cùng con.”

“Con sẽ đồng ý điều kiện của bố chứ?”

Tiểu Bảo lộ ra vẻ mặt khó xử, cuối cùng cậu bé nghiến răng, dậm chân, viết một dòng chữ lên máy tính bảng: “Con sẽ đi học.”

Nhìn thấy bốn chữ đó, Lê Hoàng Huy không nói lên lời. Một lúc lâu sau, anh mới nói: “Với trí thông minh của con thì đi nhà trẻ rất lãng phí thời gian. Với cả con có muốn thì đi nhà trẻ cũng chẳng có tác dụng gì cả.”

Tiểu Bảo nghe vậy, lặng lẽ nhìn Lê Hoàng Huy với đôi mắt đen long lanh, chờ đợi yêu cầu của Lê Hoàng Huy.

“Mỗi ngày con phải nói với bố ba câu, mỗi câu không được ít hơn mười từ.”

Tiểu Bảo cúi đầu, lấy tay xoa bộ đồ ngủ.

Lê Hoàng Huy nhìn Tiểu Bảo, thở dài: “Kiếp trước bố đào mồ mả của tổ tiên con hay đốt nhà con mà kiếp này con lại làm thế với bố? Nhà người ta dù có nuôi đứa con nghịch ngợm thì ít nhất còn được nghe một tiếng “bố”. Bố thì hay rồi, lại có một đứa con được yêu thương chiều chuộng quá mức không thương bố, không thèm gọi bố như con.”

Tiểu Bảo nhìn chằm chằm Lê Hoàng Huy, khuôn mặt méo mó, vẫn không nói câu nào.

Lê Hoàng Huy vươn tay xoa đầu cậu bé, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, bố sẽ không ép buộc gì con hết, con cứ nghịch ngợm nhiều hơn nếu đó là điều con muốn. Bây giờ bố con trẻ, bố sẽ kiếm nhiều tiền hơn nữa, để sau này con có một tương lai sáng lạn. Ai bắt con nói chuyện, con dùng tiền đè chết người đó luôn!”

Nói xong, Lê Hoàng Huy xoa đầu gối, đứng dậy rời đi.

Tiểu Bảo vẫn ủ rũ ngồi trên sofa, lời nói của bố vẫn không thể an ủi được cậu bé.

Nguyễn Phương Thảo mới trải qua một tuần làm việc bận rộn.

Mỗi ngày đều có hơn hai ca phẫu thuật cần phải xử lý, lúc nào cô cũng quay cuồng trong công việc.

Cô cứ nghĩ rằng đó sẽ là một tuần khó nhọc, vậy mà vẫn có thể trải qua khoảng thời gian mệt mỏi đó một cách kỳ diệu.

Hôm thứ 6, khi Nguyễn Phương Thảo rời phòng phẫu thuật, lúc đó đã là hơn 9 giờ tối.

Mặc dù vậy, cô vẫn lấy điện thoại ra, mở zalo lên xem.

Trong zalo còn có hàng chục tin nhắn riêng tư mọi người gửi cho cô.

Trong đó, Liễu Nhược Tuyết gửi cho cô nhiều tin nhắn nhất.

“Phương Thảo, cậu có đến không thế?”

“Tớ khuyên cậu không nên đến đây. Trần Vân Đình và Chu Đồng, đôi cẩu nam nữ đó thật sự khiến người ta cảm thấy khó chịu. Chu Đồng còn công khai thể hiện tình cảm trước mặt mọi người, Trần Vân Đình còn cần một chút thể diện, không tài nào không phối hợp với cô ta được.”

“Chu Đồng còn nghĩ cách để tìm hiểu chuyện của cậu thông qua tớ nữa cơ. Nhưng tớ chẳng thèm để tâm đến cô ta, không biết mấy bạn học khác có nói gì không nữa.”

“Nghe nói bọn họ cùng nhau đi đến khoa não ở bệnh viện số một Thành phố Tần, vừa vào làm việc đã được lên chức phó viện rồi ấy. Mẹ nó, hai con người không biết xấu hổ này làm tớ tức điên cả người.”

“…”