Chương 17: Dị ứng chất cồn.

“Cô định cho thứ chất lỏng kia vào người thật sao hả, Cố Nhược Hi?” - Áp chế lửa giận trong lòng đến hết mức, Mạc Thiệu Ngôn mới mở miệng, nhưng giọng nói phát ra vẫn có chút run.

Cố Nhược Hi nhìn thấy Mạc Thiệu Ngôn, đôi đồng tử giãn ra. Phản xạ có điều kiện, cô lập tức muốn thu tay lại, chạy xa khỏi đây ngay lập tức.

Mạc Thiệu Ngôn nhận thức được hành động của cô, tay càng dùng lực nắm chặt, giống như muốn bẻ gãy cổ tay cô. Đôi mắt đen trong vắt như từ trong tranh nhìn cô không dời, mang theo trong đó tia tức giận cùng quan tâm khó nói.

“Còn muốn chạy? Tôi đang hỏi cô đấy!”

“Buông ra, Mạc Thiệu Ngôn, mọi người đều đang nhìn kìa. Anh không sợ phiền phức nhưng tôi sợ.” - Cố Nhược Hi cắn môi, khó khăn lắm mới mở lời.

Mọi người xung quanh quả thực vì câu nói kia của Mạc Thiệu Ngôn thu hút. Ai cũng biết tổng giám đốc của Nhất Hàng xưa nay là người khó gần, hắn luôn giữ thái độ hờ hững đối với tất cả mọi thứ trước mặt. Vậy mà hôm nay lại quan tâm đến một cô gái vô danh, điều này khiến những người có mặt ở đây bất ngờ.

Mạc Thiệu Ngôn mặc dù không quan tâm đến ánh mắt của những người kia, nhưng vẫn thu tay lại. Đương nhiên ly rượu trong tay cô đã bị hắn dật lấy từ ban đầu.

Tay được thả ra, Cố Nhược Hi chỉ dám nhanh chóng nói tiếng xin lỗi với hai người Du Nhiên cùng Lãnh Phong, sau đó nhanh chóng bước đi, hận không thể biến mất khỏi nơi này ngay lập tức.

Lãnh Phong nhìn một cái đã nhận ra Mạc Thiệu Ngôn, không chỉ vì hắn là tổng giám đốc của Nhất Hàng mà còn là bạn thân của anh trai cậu. Chỉ là, cậu không hiểu vì sao người như hắn lại tỏ ra quan tâm đến Nhược Hi như vậy.

“Thiệu Ngôn, anh vì sao lại không cho cô ấy uống rượu? Anh quen biết bạn tôi sao?” - Lãnh Phong có rất nhiều câu hỏi đặt trong đầu, nhận thấy sự khác biệt trong ánh mắt của Thiệu Ngôn khi nhìn Cố Nhược Hi, cậu có cảm giác không ổn chút nào.

Mạc Thiệu Ngôn biểu cảm lạnh đi vài phần, nhìn Lãnh Phong đang hỏi dồn dập chỉ nói một câu rồi rời khỏi đại sảnh: “Cố Nhược Hi dị ứng với chất cồn. Nếu đã là bạn vì sao cậu không biết?”

Người bị dị ứng với chất cồn, chỉ cần tiếp xúc một chút cũng sẽ nổi mẩn toàn thân. Mà với Cố Nhược Hi những triệu chứng đó còn đáng sợ hơn.

Mạc Thiệu Ngôn rời đi, để lại đại sảnh nhiều người ngơ ngác. Trong số đó có cả Vương Nhất Trung. Ông không ngờ cháu gái mình lại xuất hiện ở đây. Cho đến khi Mạc Thiệu Ngôn đang nói chuyện với ông thì không nói không rằng mà vội vàng rời đi. Lúc ông đi theo hướng mà hắn rời khỏi, ấy vậy mà bắt gặp hình ảnh lúc nãy.

Ông không biết mối quan hệ giữa Cố Nhược Hi và Mạc Thiệu Ngôn cũng phải, bởi vì Nhược Hi trước này đều chưa bao giờ kể ra. Tuy nhiên, nhìn vào hành động cùng khuôn mặt của Mạc Thiệu Ngôn lúc đó, ông cũng mơ hồ nhận ra, chàng trai này hình như vô cùng quan tâm đến cháu gái của mình.



Chạy tầm khoảng 5 phút, trước mắt cô là ban công rộng lớn trồng rất nhiều cây cảnh. Cố Nhược Hi dừng chân lại, trong lòng không khỏi mắng bản thân ngu ngốc, tại sao lại phải chạy trối chết như thế này? Giống như một đứa trẻ bị bắt gặp làm chuyện xấu, muốn chạy trốn khỏi sự trách mắng của cha mẹ như vậy?

“Cố Nhược Hi, ngươi quả thực điên rồi mà!” - Vừa nói, cô vừa đưa hai tay che mặt mình, thật muốn đào một cái hố để chui xuống.

Cô nhớ, thật lâu về trước, cô cũng từng rất nhiều lần hành xử như vậy mỗi khi bị Mạc Thiệu Ngôn bắt gặp uống trộm rượu.

Lúc đó là đầu năm lớp 10, cô vì không biết nên nhầm tưởng chai rượu vang cha để trên bàn là nước nho ép. Không nghi ngờ gì mà mang lên phòng hớp một ngụm lớn. Ai biết được tầm 10 phút sau đó, cả người cô nổi lên chi chít những nốt mẩn đỏ, đầu đau như búa bổ, l*иg ngực khó thở dị thường. Cả nhà đều đi vắng, cô muốn với tay cầm điện thoại gọi người tới giúp. Thật không ngờ ngay giây sau đã không còn ý thức, nằm bất tỉnh trên nền nhà.

Chờ đến khi cô lấy lại được ý thức đã nhìn thấy mình nằm trên giường bệnh, quần áo đã đổi thành trang phục của bệnh nhân. Nghiêng đầu nhìn sang thì thấy Mạc Thiệu Ngôn ngồi an tĩnh gọt táo. Ánh sáng mặt trời buổi chiều mát xuyên qua tấm rèm mỏng, len lỏi chiếu vào trong phòng bệnh ngay chổ hắn đang đứng. Vừa hay càng khiến cho nhan sắc thiếu niên thăng cấp lên một bậc, khiến cô nhìn không chớp mắt.

Mạc Thiệu Ngôn từ nhỏ đến lớn đều vô cùng đẹp, đẹp đến mức nhiều khi cô nghĩ hắn ta không có thật. Không biết đã ngắm bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần nhìn thấy lại không khống chế được tim đập nhanh.

Lúc đầu cô cứ nghĩ mình mê trai, sau này mới nhận ra, trên đời này, chỉ có duy nhất Mạc Thiệu Ngôn mới cho cô cảm giác như vậy.

Mạc Thiệu Ngôn khi ấy 19 tuổi, khuôn mặt đẹp trai, tuy không có vẻ trầm ổn như bây giờ nhưng lại có cảm giác vô cùng gần gũi, trên người hắn toả ra hương thơm tươi mát của tuổi trẻ, càng khiến cho người khác không nhịn được mà muốn tiếp cận.

“Tỉnh rồi thì ngồi dậy ăn táo này. Đừng có nhìn chằm chằm anh như vậy.” - Hắn kéo ghế ngồi bên cạnh giường bệnh, khoảng cách rất gần. Hắn dùng nĩa gắp một miếng táo đút cho cô.

“A nào.”

“Em tự ăn được… Anh… Vì sao ở đây?”