Chương 13: Em cao như thế cơ mà

Đã nói là phải dậy sớm , thế mà ...

Sáng hôm chủ nhật đấy , Điền Chính Quốc tiếp tục ngủ quên mất . Vẫn là ôm chặt lấy cậu vào lòng , lại kết hợp với cái giá rét mùa đông , dù trong phòng có điều hòa nhưng sự ấm áp ấy khiến hắn lười biếng cực độ . Cứ rúc rúc rồi cọ cọ , rốt cuộc chính hắn lại khiến cậu thức giấc .

Chí Mẫn mở mắt , chứng kiến cảnh tượng Điền Chính Quốc ôm chặt lấy mình . Hoảng sợ quá , cậu vùng vẫy , quẫy đạp để xua đuổi Điền Chính Quốc . Hắn bị giật mình , bật dậy ngay lập tức . Cậu thu người vào góc trên đầu giường , tay chân run lên cầm cập , mặt cắt không còn giọt máu . Điền Chính Quốc hiểu ngay được vấn đề đang xảy ra .

- Cậu đừng sợ , tôi sẽ không làm gì mà .

Hắn định sáp lại gần trấn an cậu , nhưng không được . Phản xạ của Chí Mẫn lần này nhanh đột xuất , cậu vớ lấy bình nước thủy tinh cạnh đó , đập vào cạnh tủ vỡ choang một cái , các mảnh vụn rơi xuống đất . Cậu vớ đại một mảnh, hướng phía Điền Chính Quốc hăm dọa .

- Anh ... anh đừng có đến gần ... nếu không ... nếu không tôi sẽ đâm anh đấy .

- Được , được , tôi không đến . Cậu mau bỏ xuống đi , như vậy nguy hiểm lắm .

Hắn xua xua tay , đồng thời tiến ra xa phía cậu đang ngồi . Cậu cảm thấy an tâm hơn , nhưng tay vẫn còn nắm chắc mảnh vỡ kia . Không khí căng thẳng bao trùm khắp căn phòng . Điền Chính Quốc rối trí , không biết làm thế nào để xử lí vụ này .

Kim Thạc Trân và Trịnh Hạo Thạc vừa mới tỉnh dậy , còn đang oán trách Điền Chính Quốc để họ cô đơn lạnh giá ở đây thì nghe thấy tiếng động . Không chần chừ , hai người họ chạy thẳng theo tiếng âm thanh , tìm được đến phòng của Điền Chính Quốc .

- Chí Mẫn , Điền Chính Quốc , hai người có trong đó không ? - Thạc Trân vừa gõ cửa vừa sốt ruột , không biết chuyện gì đang xảy ra .

Nhận thấy tiếng của Thạc Trân , cậu vứt ngay mảnh thủy tinh xuống giường , lại toan bước ra mở cửa thì bị Điền Chính Quốc đứng từ xa ngăn lại .

- Cậu ngồi im , bước xuống dẫm vào mảnh sành thì sao ? Ngồi im đấy , để tôi ra mở cho .

Hắn sốt sắng nhắc nhở , lại đích thân đi mở cửa . Cậu dừng lại hành động , ngồi gọn trên giường chờ đợi . Thạc Trân và Hạo Thạc đi vào , thấy nhiều mảnh vỡ , nghi hoặc tra khảo .

- Mấy thứ này là sao đây ?

- À, tại vì sáng dậy Chí Mẫn khát nước, quờ tay vào không may làm vỡ thôi .

Điền Chính Quốc lúng túng đáp .Chí Mẫn ngồi trên giường gật đầu lia lịa . Hai người họ bớt ngờ vực , hắn mới nhớ ra cậu còn chưa xuống được , lại tiến đến gần , vươn tay ra .

- Nào , ra đây . Đừng tự mình xuống , bị thương anh sẽ rất lo đấy .

Để ý đến con mắt của hai người đang đứng phía gần cửa , cậu không còn thời gian mà do dự , đành đến gần để Điền Chính Quốc bế ra ngoài . Rồi hắn lại cáu kỉnh dặn dò .

- Từ sau có khát thì nói anh biết , em cứ tự lấy như thế thì chết mất .

- Em nhớ rồi ...

Cậu cúi đầu . Hắn hài lòng đặt cậu xuống mà xoa đầu . Mái tóc mềm mại như nam châm hút chặt bàn tay , hắn chỉ muốn sờ mãi thôi . Ai biết được lúc đó hắn lại có điện thoại , phá vỡ bầu không khí ấy .

- Chủ tịch , to chuyện rồi . Nhà thiết kế MarLi do chúng ta mời về , cô ấy nó tất cả những người mẫu do chúng ta chọn đều không thể hiện được ý nghĩa của bộ sưu tập do cô ấy thiết kế , không chịu giao bản vẽ , lại còn đòi bỏ về Mĩ nữa . Phải làm sao đây chủ tịch ? - Giọng cô thư ký của hắn có vẻ lo lắng .

- Để tôi đến xem . Cô cứ nói cô ta hãy khoan rời đi .

Hắn cúp máy , nhờ Hạo Thạc và Thạc Trân ở lại chơi với Chí Mẫn . Hai người họ có nghe sơ qua được cuộc hội thoại , biết là hắn sắp đến tập đoàn , lại một mực đòi theo .

- Không , cho chúng tôi theo đi . Anh không thể để 3 chúng tôi chán ngán ở nhà thế được . - Thạc Trân than thở .

- Đúng , đem Chí Mẫn theo bên cạnh chẳng phải anh sẽ vui hơn sao , đi đi đi . - Hạo Thạc nỉ non .

- Mấy người đi rồi quậy loạn lên , tôi sao quản nổi ?

Trên mặt hắn xuất hiện một loạt các đường hắc tuyến . Thạc Trân và Hạo Thạc bắt đầu đυ.ng tay đυ.ng chân , kéo áo níu quần , lại nhờ Chí Mẫn thuyết phục dùm . Cậu thấy bạn bè đã muốn như vậy , đành bất lực lên tiếng .

- Anh ... cho em theo chung đi ...

Tất nhiên , cuối cùng hắn cũng chịu đồng ý . Đang trong tình thế vội , bốn người họ lao vội ra xe để Điền tổng tài phóng đi . Hắn ưu ái mở mui xe cho hai cậu bạn rắc rối của Chí Mẫn thò đầu ra hú hét . Cậu ngồi phía ghế phụ lái , nhìn họ vui vẻ rồi vô thức bật cười . Điền Chính Quốc để ý , lại nghĩ , vui là tốt rồi .

Điền tổng đi trước dẫn đường , ấn thang máy đến tầng 22 .

Chí Mẫn hòa cùng đám bạn , nhìn thấy không gian rộng lớn liền ngạc nhiên , ôm mặt ngưỡng mộ. Họ theo chân Điền tổng , đến một căn phòng lớn ơi là lớn . Điền Chính Quốc đẩy cửa bước vào , từ xa đã có thể nghe thấy những tiếng chê bai trách móc chua chát , xác định đó chính là Marli .

- Không , không hợp . Quá cứng ngắc , không có thần thái gì cả .

- Cô Marli , cô nhìn thử xem , người này ... - Thư ký Kim bối rối dắt tay một người mẫu nam khác đến gần Marli . Cô nàng tiếp tục từ chối .

- Đã nói là không được . Chán mấy người quá , tôi đi đây .

Cô ả đã xách balo , chuẩn bị quay ra thì nhìn thấy Điền Chính Quốc . Đôi chân mày của nàng co dúm vào nhau . Nàng chẳng nói lời nào , kéo mạnh tay Điền Chính Quốc đến gần đám người mẫu kia .

- Nhìn xem , anh quẳng cho tôi một đống người như thế này . - Marli chỉ vào các chàng trai đang khó chịu vì không chiều lòng nổi nhà thiết kế .- Thô , cứng , không ra một thể thống cống rãnh mạch nước gì cả . Đi đây , không thèm ở lại chơi đồ hàng với mấy người nữa .

- Hãy thượm lại đã , cô ...

Điền Chính Quốc bất lực , dù gì cô nàng cũng là một nhà thiết kế nổi tiếng mà khó khăn lắm hắn mới mời về được , nên ngày hôm nay hắn phải nhịn lại cái con người quá quắt này . Marli vẫn quay mặt , nhưng nàng không đi nữa . Nàng nheo mắt , nhìn về hướng ba người kia đang đứng tròn mắt mà chỉ vào cậu .

- Cậu trai , em đấy .

- Em ? - Chí Mẫn tự chỉ vào mình , lại quay ngang quay dọc xác nhận .

- Đúng , đúng , lại đây nhanh lên .

Marli kêu cậu tới gần , nhưng lại đích thân tiến đến . Nàng không đi giày cao gót mà là giày thể thao , nhưng tiếng bước chân lại cứ vang lên thật to và rõ . Điền Chính Quốc cũng phải đến phì buồn cười vì cái dáng đi không đẹp của nàng .

Marli là con lai , cha nàng là người Châu Á , mẹ nàng là người Châu Âu , nên nét Á đều át đi hơn . Nàng chỉ được thừa hưởng từ mẹ nước da màu bánh mật , chắc khỏe lại rất quyến rũ . Nhưng Marli chả bao giờ chịu sử dụng đến vẻ quyến rũ của mình . Cô ả suốt ngày mặc những bộ đồ kín mít quái dị , lại thích nhất mấy chiếc quần CuLottes , khiến cô cả trông mập ra phải vài cân .

Tiền sử Marli đã qua tay rất nhiều công ty thời trang nổi tiếng , không chỉ ở Mĩ mà còn các nước khác . Nhưng không công ty nào gắn bó với nàng bền lâu cả . Marli tài năng , nhưng lúc nào cũng chỉ muốn làm theo ý mình . Nếu muốn xem lại "" chiến tích "" mà nàng đã "" gây dựng "" thì điển hình nhất là cãi nhau với cấp trên . Chỉ vì không tương đồng ý kiến thôi , Marli sẵn sàng xé nát luôn cả cái hợp đồng rồi quăng vào mặt mấy lão cấp trên , chấp nhận bồi thường . Cho đến hiện tại , Điền Chính Quốc giữ được nàng những 5 tháng , thật đúng là một kì tích .

Marli từ trước đến giờ đều không hề nhẹ nhàng , nàng kéo xồng xộc cậu đến gần chỗ Điền tổng đang đứng mà cảm thán .

- Em ở đâu mà giờ mới chịu xuất hiện ? May mà tôi chưa đi xa quá đấy .

- Cô đang có ý đồ gì đây ? - Điền tổng đặt câu hỏi , và nó cũng là vấn đề cần được biết của tất cả những người đang có mặt trong căn phòng ấy .

- Tôi chọn em ấy . Em , sẽ là người mẫu chính cho bộ sưu tập lần này của tôi . Đồng ý không em ?

- Ơ , nhưng chiều cao có vẻ có hạn , cô không thấy sao ? - Thư kí Kim ấp úng góp ý .

- Thôi tèo . - Thạc Trân đứng một góc xuýt xoa .

- Em đâu có lùn , em cao thế này cơ mà . Chị , em chấp nhận làm người mẫu cho chị , em đủ chiều cao . - Cậu quay về phía thư kí Kim biện minh , lại quay ra chỗ Marli .

- Cảm ơn em nhé tiểu bảo bối .

Marli vui sướиɠ , lao đến ôm chầm lấy cậu . Điền Chính Quốc để ý , vẻ mặt của Thạc Trân và Hạo Thạc nhìn hắn rất đặc sắc , như kiểu "" thằng cha này cho bánh bèo ôm vợ "" hay là "" bố đời Điền Chính Quốc để vợ hiên ngang nɠɵạı ŧìиɧ "" , hắn liền tự đặt cho bản thân lí do là mất tự chủ , e hèm một tiếng rồi tách hai người họ ra .

- Đằng ấy , đây là phu nhân của tôi .

- Làm gì nóng , mượn tí cưng cái nào .

Marli cợt nhả . Điền Chính Quốc chẳng nói gì được thêm nữa . Buổi sáng hôm ấy , diễn ra suôn sẻ , suôn sẻ thật sự .

Mẫn Tử Ninh đứng trước cửa nhà Điền Chính Quốc , chân tay run cầm cập vì lạnh , nội tâm thầm chửi rủa cái tên Điền Chính Quốc chết tiệt , đầu toàn đậu hũ , dám dặn đám vệ sĩ không cho cô vào nhà . Cô nàng cau có , nghĩ đến lúc mà Điền Chính Quốc giục cô viết truyện , cô sẽ lôi bản thảo ra dử mồi , phe phẩy trước mặt hắn , rồi không cho xuất bản , cho hắn chết dần trong đau đớn đi .

Căn bản cô nàng thực sự chẳng buốn đến đây , nhưng là do đại ca Mẫn Doãn Kỳ kiêm anh trai yêu dấu của cô sai đến , xem tiểu thụ Chí Mẫn sống như thế nào . Mẫn Tử Ninh cũng thật tò mò , không biết Chí Mẫn có như cô tưởng tượng không , gầy cao béo tròn như thế nào , còn nghe đại ca nói chuyện tình của họ vô cùng vô cùng thú dzị ( :v vị ) nên mới mò đến một chuyến .

Đứng cả ngày trời , gọi điện cũng có gọi , mà mãi đến tận trưa Điền Chính Quốc mới chịu lết xe về . Cô nàng nhanh chân đứng nép vào trong góc , đợi xe đã đi vào hẳn , trong lúc cửa chưa đóng chạy thục mạng vào .

Điền Chính Quốc vừa bước xuống xe , Mẫn Tử Ninh nhảy bổ ra , nắm chặt lấy tóc hắn kéo xuống mà cằn nhằn .

- Tên khốn nạn nhà anh , dám nói đám vệ sĩ không cho em vào nhà . Chịu trừng phạt đi .

Ba người kia xuống xe sau , đã thấy Điền Chính Quốc bị một cô gái lạ vò đầu bứt tai đấm đá tới tấp , thế mà hắn không phản kháng . Rốt cuộc họ quyết định làm anh hùng thấy chuyện bất bình liền can ngăn , lao tới kéo cô gái ra , giải vây cho Điền Chính Quốc .

- Tiểu khoa đầu (*) , em điên rồi à ?

- Đã bảo bao nhiêu lần là không được gọi như thế !

Dù bị ba người kia túm lại , nhưng cô nàng tiểu khoa đầu vẫn vùng ra , dơ chân đạp Điền Chính Quốc . Xong , nàng mới quay ra quát tháo những người đang giữ mình .

- Mấy người , buông ra không , tôi cào chết bây giờ ?

Thạc Trân cảm thấy người này có chút quen , cố nhớ lại một chút , mới phát hiện ra , đây chính là tác giả mà cậu yêu thích nhất - Louis .

- Buông tay , buông tay nhanh lên . - Thạc Trân phẩy phẩy vào tay Chí Mẫn và Hạo Thạc , sau đó liên tiếp hỏi , hỏi một cách dồn dập . - Chị , chị là Louis có đúng không ? Không lẫn vào đâu được rồi . Chị à , em hâm mộ chị lắm , cho em xin chữ kí đi , chị ơi .

Mẫn Tử Ninh phản ứng khó đỡ , môi doe ra , mắt nheo lại , chỗ cằm còn hiện lên vài ngấn thịt . Đứng đơ một lúc , cô bị Thạc Trân lay lắc cả người đến say sẩm , mới chịu trả lời .

- À , đúng đúng , kí kí .

Thạc Trân được nhận lời , không biết lôi từ đâu ra được giấy mới bút , nhanh chóng đưa cho Mẫn Tử Ninh . Chí Mẫn đợi nàng kí xong , lại hỏi .

- Chị là Louis ? Như thế , chị là em gái của anh Kỳ đúng không ạ ?

- Em là Chí Mẫn à ?

Cậu gật đầu , Mẫn Tử Ninh ngay lập tức đưa tay ra véo má cậu , xoa xoa nắm nắm chân tay cậu .

Mấy người họ kéo nhau vào nhà ngồi . Điền Chính Quốc bất lực vì đám người ầm ĩ , nhưng rồi mặc kệ . Họ nói qua rất nhiều chủ đề , cuối cùng lòi ra cả Chí Mẫn , Tử Ninh và Thạc Trân đều thích nhóm BTS gì đấy . Họ Điền ngồi nghe mà chẳng hiểu gì , gì mà bia bias , tùm lum tùm la cho đến khi họ nói về chuyện này .

- Hai đứng bias ai ? Chị bias Jin oppa nha .

- Em thì là anh NamJoon . Anh ấy thật dễ thương . - Thạc Trân đáp , rồi chuyền lời cho Chí Mẫn.

- Em thích anh JungKook . Anh ấy ngầu ngầu ngầu không để đâu hết .

Điền tổng tài nghe thế, tự dưng cảm thấy có một phần gì đó hụt hẫng trong lòng . Nhưng cái chính ở đây là hắn đã phát hiện lần này Kim Thạc Trân còn đang mải mê nói , chỉ có mình Trịnh Hạo Thạc tia hắn bằng ánh mắt quỷ dị , đúng kiểu "" lão già họ Điền dở hơi bị vợ phản bội rồi "" , tự dưng cơ thể run lên , hắn liền xen ngang cuộc trò truyện .

- JungKook cái gì mà JungKook , từ sau cấm triệt nghe chưa ?

Ba người họ nghe thấy , lập tức quay quắt mặt lại , mặt đầy sát khí . Sống lưng hắn cảm thấy có chút lạnh . Thôi xong cho cuộc đời chớ trêu của hắn rồi , Mẫn Tử Ninh đã xắn tay áo , và ra lệnh .

- Anh em , hội đồng xử lí Điền Chính Quốc .

...

- Tiểu khoa đầu : Ý chỉ tϊиɧ ɖϊ©h͙