Chương 22:[H-] Cưỡиɠ ɧϊếp ➁.

Ngoài trời sáng . Bên trong căn phòng bệnh tối om , không có lấy một luồng sáng nhỏ nhoi len lỏi vào . Chai nước biển vừa được thay xong vẫn chảy đều và chậm .

Chí Mẫn tỉnh dậy , mệt mỏi mở mắt nhìn trần nhà . Khuôn mặt tím bầm nhiều chỗ , lại hốc hác đến đáng thương . Con bé Thiên Hy nằm gục gần giường không lâu sau cũng tỉnh dậy theo.

- Cậu , cậu tỉnh rồi . Để em đi gọi bác sĩ.

Nó ngái ngủ vươn vai ngoáp một cái . Nó đứng dậy , đi ra đến gần cửa , bỗng nghe thấy tiếng chăn gối sột soạt . Cậu chống tay ngồi dậy , thều thào hỏi nó.

- Đứa bé của ta có an toàn không ?

Con bé đứng khựng lại . Nó không nói gì cả , nó đứng im thim thít . Chí Mẫn một lần nữa lên tiếng.

- Ta đang hỏi em , đứa bé của ta thế nào rồi ?

Con bé tiếp tục cứng họng . Nó bị rơi vào tình trạng khó xử . Nó nói thế nào được rằng đứa bé của cậu và hắn đã mất rồi . Nhìn cậu xác xơ tiều tụy như thế đã đủ thảm lắm rồi . Nó quay lại phía cậu , nhưng nó cúi đầu xuống và vẫn không nói gì cả .

Đột nhiên cửa phòng mở , hắn bước vào , bắt gặp khung cảnh căng thẳng giữa hai người.

- Chuyện gì thế ?

- Dạ... dạ ... dạ cậu hỏi em... đứa ... đứa bé ...

Thiên Hy sợ hãi lép về sau lưng hắn , nó vẫn ngó mặt ra nhìn cậu . Khóe mắt cậu đột nhiên đỏ hoe .

- Đứa bé của tôi có sao không ?

Cậu đau đớn thốt ra từng chữ , chỉ mong biết được đứa trẻ an toàn , tay đặt xuống phía bụng mà xoa . Hắn nắm chặt tay .

- Thiên Hy , về nhà đi .

- Dạ...hả ? Em... em còn ...

- Ta nói em mau về nhà đi .

Hắn quát lên . Con bé giật mình , nó ngay lập tức chạy ra đóng sầm cửa lại . Điền Chính Quốc hầm hầm bước đến bên giường bệnh , nắm cổ áo cậu .

- Tại sao lại làm như thế ?

- Đứa bé ?

Cậu dùng đôi mắt mệt mỏi nhìn hắn thều thào . Hắn chỉ cần nghe đến từ ""đứa bé"" lại nổi điên lên .

- Đứa bé ? Đứa bé bị cậu hại chết rồi còn hỏi ? Tại sao cậu lại độc ác như thế ? Nó dù gì cũng là con của chúng ta ... Cậu điên rồi .

Chí Mẫn tiêu hóa xong thông tin , cậu trợn tròn mắt . Cậu không muốn tin vào những gì hắn nói . Hình hài bé bỏng của cậu , nó còn nhỏ lắm , nó không thể nào xa cậu được .

Điền Chính Quốc nhìn thái độ đó , giận dữ mắng chửi.

- Sao ? Hối hận ? Tôi cứ ngỡ rằng , chỉ cần tôi bù đắp cho cậu , cậu có thể bỏ qua , sau đó chúng ta cùng đứa trẻ sẽ xây dựng lên tổ ấm xinh đẹp . Nào ngờ cậu tâm địa ác độc , chấp nhận ở lại với tôi là muốn trả thù . Thiếu cách hay sao mà lại chọn đứa nhỏ . Nó là con cậu , là con của cậu .

Chí Mẫn sợ hãi , người nhũn ra . Cái gì đó cứ nghẹn ở trong cổ họng cậu , nghẹn cứng ở đó . Cậu không nói gì được , cũng không biết nói gì chỉ thấy khuôn miệng lúc nào cũng lẩm bẩm .

- Tôi phải gϊếŧ nó !

Chí Mẫn mắt long sòng sọc , định bước xuống giường , đi tìm cái kẻ đã đẩy cậu xuống cầu thang , khiến đứa con của cậu phải mất . Nhưng Điền Chính Quốc lại nghe ra ý khác , nghĩ rằng cậu chính là con rắn độc , điên loạn nhấc bổng cậu nên ném mạnh xuống giường , chiếc kim truyền ở tay bị giật ra , máu văng thành một đường trên sàn .

- Mày muốn gϊếŧ nó ? Được , tao gϊếŧ mày , mày có gan thì để tao gϊếŧ mày rồi mày đi tìm nó .

Nói rồi hắn nhảy lên giường , xé toạc bộ đồ bệnh nhân mỏng manh trên người cậu ném xuống giường rồi lật sấp người cậu lại. Chí Mẫn yếu ớt không chống lại được , nhăn nhó kêu la .

- Ô...buông...đau...

- Người như mày mà cũng biết đau ? Thật đ*o thể tin nổi !

Hắn bực tức nắm tóc cậu kéo về phía sau rồi ấn dúi xuống gối , ấn chặt đến lúc chỉ còn nghe thấy tiếng ú ớ . Hắn lôi tuột cả chiếc qυầи ɭóŧ còn xót lại , lực mạnh đến rách cả ra , hung tơn thảy xuống sàn . Rồi chỉ bằng một nhịp duy nhất , thô bạo vô cùng , hắn đi vào bên trong . Phải chịu ma sát mạnh vách tràng tiếp tục bị rách , máu chảy ra , lăn dọc xuống bắt đùi . Cậu đau đớn gào thét .

- Aaaaaaaaaaaa...buông tôi ra... buông tôi ra... buông tôi ra ...

Kéo theo đó là bao nhiêu kí ức đen tối ùa về . Cái lần đầu kinh khủng mà cậu phải trải qua ấy như được tái hiện lại . Cảm giác ghê tởm kéo dọc sống lưng rồi sộc lên não. Hắn nghe thấy tiếng kêu , khó chịu nắm chặt tóc cậu , ra sức mà ấn xuống gối .

- Câm m* mồm vào !

Hắn quát lớn rồi điên cuồng luân động . Cậu bị ấn xuống , không kêu được nữa , lại ra sức vùng vẫy . Nhưng càng vùng vẫy , dị vật của người kia càng đâm sâu vào bên trong , đau đớn đến tột cùng . Cậu sợ hãi , nước mắt dàn ra ướt đẫm gối , không thể phản kháng lại nữa , đành bất lực để hắn dày vò mình .

Một lúc lâu sau , Điền Chính Quốc vầy vò chán chê , gầm lên những tiếng đầy thỏa mãn rồi đem cự vật ra ngoài , ném phịch cậu xuống giường . Cậu mệt mỏi nằm im , chất dịch trắng nhớp nháp phía dưới còn chảy ra . Hắn lạnh lùng chỉnh trang lại y phục , sau đó lại lạnh lùng rời đi , không thèm nhìn lại dù chỉ một chút , nhưng không quên buông lời nguyền rủa.

- Thứ đi*m như mày , chết đi thì hơn !

Đầu óc cậu bắt đầu loạn lên . Cậu nhớ đến ba của mình , nhớ đến những lần được ông ôm vào lòng ấm áp vô cùng . Cậu lại nhớ đến Thạc Trân , nhớ lần đầu tiên gặp Thạc Trân có đôi mắt to tròn long lanh . Rồi sau đó là anh Kỳ . Anh Kỳ rất dễ thương , còn có anh Hưởng tốt bụng bên cạnh nữa . Hạo Thạc và Bạch Vân hay ríu rít bên cạnh cậu cả ngày . Và cả Điền Chính Quốc- là kẻ thù , là nỗi sợ... là tình yêu . Hắn nói hắn mơ về một gia đình hạnh phúc có hắn , có cậu , có đứa trẻ , đó đâu phải là giấc mơ của một mình hắn . Cậu còn mong sau này hai đứa sẽ nuôi được một đàn bé con xinh xắn , cùng nhau sống hạnh phúc đến đầu bạc răng long , sau đó lúc lâm chung sẽ nắm tay nhau cùng đi , qua thế giới bên kia sẽ tiếp tục là của nhau . Rồi cậu chợt nhớ ra mình chưa bao giờ nói yêu Điền Chính Quốc cả , và tự hỏi tại sao ngày hôm đó , cái hôm hắn nói yêu cậu cậu lại không đáp trả lại hắn mà chỉ đồng ý giữ đứa trẻ lại . Có phải hay không nó là điềm báo rằng đứa trẻ chính là mối dây dưa duy nhất giữa hai người thôi ? Vả lại , hắn đã có ý muốn đuổi đi , mình còn lưu lại nhân gian làm gì ?

Đôi mắt cậu đờ đẫn . Chí Mẫn khó khăn lật người ngồi dậy , với lấy con dao gọt trái cây trên tủ đầu giường . Cuộc sống này thực nhàm chán quá rồi .Tất cả những suy nghĩ cứ xoay vòng vòng trong đầu cậu . Đôi mắt lờ đờ đã nhắm nhưng vẫn cố mở ra . Hai hàng nước mắt ầng ậc chảy nhưng khuôn miệng vẫn cố mỉm cười nhìn làn máu đỏ loang to dần trên chăn đệm trắng tinh .

- Con của ba , đợi ba đi cùng nhé !