Chương 24: Chuyện kết hôn , con đồng ý !

- Ơ cái thằng này ! Cứ phải có chuyện mới gọi cho con được sao ? Hôm nay con về nhà đi , ta có chuyện muốn bàn .

-...

Điền Chính Quốc cứng họng . Rốt cuộc là có chuyện hay không có chuyện ? Chuyện này thực sự chẳng vui chút nào . Thấy hắn không trả lời , Điền Thụy tiếp tục giục .

- Ây , nói mà không chịu trả lời , khinh người vậy con . Hôm nay về nhà đi nhé !

- Vâng , con biết rồi .

Hắn khó chịu đáp lại một câu , sau đó chính mình cúp máy trước . Hiện tại đầu óc hắn chẳng nghĩ đến việc gì khác cả . Sau khi ba hắn nhường lại quyền điều hành cho hắn , liền lập tức cho xây dựng một căn nhà ở vùng ngoại ô , cùng người vợ thứ hai hưởng già . Đường đến đó khá xa , nếu bây giờ đi có thể sẽ về đó kịp trước khi trời tối .

Hắn lái xe hơn 3 tiếng đồng hồ , hai tay mỏi đến rã rời . Cuối cùng cũng đến nơi , hắn mệt mỏi dựng gọn bên vào một góc sân . Ngước mắt lên nhìn tòa biệt thự , bỗng dưng hắn cảm thấy thật lãng phí . Chỉ có hai vợ chồng già ở , cùng lắm nuôi thêm vài gia nhân , làm gì phải bành trướng như thế ?

Bác quản gia già tên Thẩm Diểm đã làm thuê cho nhà hắn từ khi mẹ kế hắn còn nhỏ , vừa bước ra cửa nhìn thấy hắn vội vàng đến gần , mừng rỡ chào đón .

- A , cậu chủ , lâu lắm rồi mới thấy cậu .

Hắn đóng cửa xe , cười xã giao chào bác Thẩm . Bác Thẩm vỗ vào cánh tay hắn .

- Cậu vào nhà đi , ông chủ đợi cậu lâu rồi đấy .

- Vâng , cháu biết rồi .

Hắn chào bác Thẩm theo phép , sau đó tiếp tục đi vào bên trong . Lão ba đang ung dung ngồi đọc báo uống trà , còn mẹ kế lại nhu mì pha trà cho ông . Hai người ngồi bên cạnh nhau nói cười vui vẻ . Điền Chính Quốc trước giờ đều thấy cảnh này thật trướng mắt . Hắn tiến đến gần hai người họ , lễ phép chào .

- Chào ba , chào dì .

Điền Thụy nghe giọng nói quen thuộc , ngước mắt lên nhìn đứa con trai mình . Mẹ kế hắn niềm nở đứng dậy , đẩy hắn vào ghế ngồi .

- Đi đường chắc mệt rồi con nhỉ ? Ngồi cái cho lại sức nào .

Hắn cau mày , xong vẫn ngồi xuống ghế đối diện ba hắn . Ông buông tờ báo xuống bàn kính trong suốt , cười nói .

-Về là Tốt rồi . Dung An , em mau kêu người dọn cơm ra cho con nó ăn .

Bà Dung An vui vẻ chạy đi . Điền Chính Quốc khó chịu yêu cầu .

- Ba có chuyện gì nói luôn đi . Con rất bận .

- Ơ cái thằng này , lâu lâu mới về nhà một lần mà con thái độ thế à ? Hử ? Ngồi vào bàn ăn cơm hẳn hoi , có chuyện gì thì để nói sau .

Đúng lúc đó , bà Dung An nói vọng ra gọi họ vào dùng bữa . Điền Thụy đứng lên , không quên kéo tay thằng con cứng đầu theo .

Bàn ăn hôm nay đặc biệt nhiều món , vả lại toàn những món hắn thích ăn nhất . Tâm trạng hắm bỗng dưng có tốt lên một chút . Thì ra vẫn còn nhớ đến những món hắn thích ăn . Bàn ăn chỉ vỏn vẹn ba người . Họ bắt đầu dùng bữa . Được đâu khoảng 5 phút , Điền Thụy bỗng dưng đề cập .

- Mục đích chính hôm nay ta gọi con về là muốn hỏi ý kiến của con .

Điền Chính Quốc ngừng ăn . Hắn ngẩng mặt lên lắng nghe ba hắn nói . Điền Thụy nói tiếp .

- Con còn nhớ Từ gia chứ ? Nhà có hai chị em đều đến tuổi cập kê . Cô chị gái có học hành đầy đủ , nhưng qua mấy lần tiếp xúc , ta thấy tính cách nó hơi thất thường . Còn cậu em trai được lắm , vừa mới đi du học về , lại mang dáng vẻ thoát tục , đẹp đẽ hơn người . Gia đình mình và Điền gia vốn đã sắp đặt hôn ước cho mấy đứa , chỉ tội nhà bên ý có hai con , không biết con thích đứa nào . Giờ con chọn đi , ta sẽ làm chủ cho con hỏi cưới .

Điền Chính Quốc im lặng . Chiếc đũa hắn đặt trên bàn ban nãy lăn xuống đấy , phát ra tiếng coong nghe thật chói tai . Kết hôn ? Chuyện kết hôn là chuyện hạnh phúc cả đời , đâu phải muốn chọn là chọn ngay được . Vả lại , ba hắn có nói đều đã sắp đặt hết , chỉ cần hắn chọn thôi . Điều này quá bất công đi .

- Trong khi chưa biết ý kiến của con thế nào , ba đã tự đồng ý với nhà họ , còn bắt con chọn giữa hai chị em họ sao ?

- Con trai à , dù thế nào thì đối tượng tốt nhất với con chỉ có chị em nhà đó thôi . Hai gia đình môn đăng hộ đối , mà chúng nó lại xinh đẹp chứ có phải xấu xí đâu con .

Lời của ba hắn nói không phải không đúng . Hai người bọn họ dung mạo phi phàm , hoàn toàn xứng đáng với hắn . Nhưng điều quan trọng là họ không phải người hắn yêu . Người hắn yêu trước giờ chỉ có duy nhất một người - Phác Chí Mẫn . Mà chính tay cậu đã hủy hoại nó , hắn nghĩ thế . Chuyện kết hôn , hắn nghĩ chỉ cần đợi cậu sinh đứa bé , hai người sẽ lập tức kết hôn , cùng nhau hạnh phúc .

Yêu thương cậu đến như vậy , chẳng lẽ nào cậu không hề cảm nhận được tình cảm của hắn . Hắn vì cậu mà từng hạ mình rất nhiều lần . Trước giờ chưa có ai đánh hắn cả , kể cả ba của hắn . Nhưng vì cậu , hắn chịu một cái tát do sợ cậu buồn , chịu để cho cậu nắm tóc , lôi bạn bè đánh hắn . Chỉ vì nụ cười của cậu. Hắn chúa ghét mắm tôm , nhưng khi cậu thèm ăn thì hắn không ngần ngại đi mua liền cho cậu . Hắn không ăn được hải sản , nhưng hắn lại chọn đi biển vì hắn nghĩ cậu sẽ thích nó . Hắn không thích mấy nhóm nhạc hàn quốc ầm ĩ quá , nhưng vì cậu mà tìm hiểu , làm cậu vui lòng . Hắn không thích mấy thứ lòe loẹt trẻ con , nhưng cậu đeo chiếc kẹp tóc tai thỏ cho hắn , hắn đã tháo ra và cất trong một chiếc hộp thủy tinh , sau đó cất giữ cẩn thận đôi tai thỏ đó , trân trọng nó . Yêu thương cậu như vậy , chẳng lẽ một chút tình cảm dành cho hắn cậu cũng không có ? Mặc cho hắn giải thích cũng không chịu tin , còn nhẫn tâm phá bỏ niềm hạnh phúc bé nhỏ mà hắn gửi gắm vào cậu ?

Bỗng dưng khóe mắt hắn cay xè . Ai bảo hắn lăn lộn thương trường là sẽ không còn biết buồn , biết khóc , sẽ máu lạnh ? Chỉ cần nghĩ lại những chuyện này , hắn lại muốn đổ lệ . Hắn vốn không có ai bên cạnh những lúc mà hắn yếu lòng , duy nhất lần đầu chào đời và bảy năm tiếp theo , hắn có mẹ , có cha hắn ở bên an ủi . Giờ không còn gì cả rồi . Hắn không muốn ai nhìn thấy nó cả , thứ nước mắt khiến người ta yếu đuối đến xấu hổ này . Hắn vội vã đứng dậy , chỉ kịp nói lại "" ba cho con thời gian suy nghĩ "" rồi nhanh chóng chạy ra ngoài . Chui vào trong xe đóng sập cửa lại . Hắn cố gắng nuốt ngược cái cục đang nghẹn ở cổ vào trong . Đôi bàn tay hắn run run với vào hộc để đồ ở đầu xe , hắn cầm lấy hình siêu âm và ngắm nhìn nó . Rồi thế là hắn khóc thật . Điền Chính Quốc tuyệt vọng gục đầu vào vô-lăng .

- Ba xin lỗi , thật sự xin lỗi con yêu của ba .

Mấy ngày sau Phác Chí Mẫn hồi phục sức khỏe , Mẫn Doãn Kỳ liền xin xuất viện cho cậu . Các bác sĩ có khuyên y đem cậu đến bác sĩ tâm lí , nhưng đã có Kim Tại Hưởng . Thạc Trân còn chưa được xuất viện vì phản theo dõi vết thương .Hạo Thạc đang hôn mê , vẫn chưa tỉnh lại . Cậu theo anh cùng y về nhà để tiện bề chăm sóc .

Chí Mẫn hoàn toàn biến thành một đứa trẻ 5 tuổi . Quần áo giày dẹp của cậu đều phải mua mới hết , toàn theo phong cách trẻ con cậu mới chịu mặc . Lại còn thường xuyên nhõng nhẽo , Kim Tại Hưởng và Mẫn Doãn Kỳ giống như trong nhà đang nuôi một đứa trẻ thật , vất vả vô cùng . Nhất là khi cậu không chịu phối hợp cho anh điều trị , mặc dù anh có khéo léo đến đâu đi chăng nữa . Kim Tại Hưởng thực sự có tài , trước kia điều trị khỏi vô số người , nhưng còn cậu thì ... Khi anh tiếp cận nói chuyện là bắt đầu chạy loạn , không chịu nghe lời .

Cũng không biết là mấy tuổi cậu mới thôi đóng bỉm , thôi bú bình , cơ mà lúc này cậu rất cần những thứ đó . Ban đêm hay đái ếp , còn thích len vào giữa giường của vợ chồng nhà người ta . Mỗi lúc đái ếp lại khóc um xùm , Tại Hưởng và Doãn Kỳ mặc kệ người bị dính thứ nước dơ bẩn lại phải chạy bắn đi xách nước vào thay rửa cho cậu , rồi đi pha sữa cho uống mới chịu yên .

Khó nhằn nhất là Chí Mẫn thích được bế . Mà Doãn Kỳ vóc người cũng nhỏ nhỏ tầm cậu , có cái là cao hơn nên không đủ sức . Thương thay cho Tại Hưởng phải gồng gánh cục thịt di động dong khắp nơi . Họ sợ cậu cứ chỉ uống sữa mãi sẽ không tốt nên ép cậu ăn cơm . Thêm một bi kịch nữa , Chí Mẫn cực kì không thích , mỗi lần Doãn Kỳ xúc cơm là nhảy phóc lên người Tại Hưởng khóc đòi đi chỗ khác . Anh cùng y như một cặp cha mẹ thực thụ , mang ""đứa bé"" đi dong khắp sân , Tại Hưởng è cổ ra bế , Doãn Kỳ khốn khổ cầm bát cơm đi bên cạnh dỗ ăn . Chí Mẫn lúc này bướng bỉnh vô cùng .

Hôm nay cũng như thường lệ , buổi sáng thời tiết rất đẹp , ""baba"" Tại Hưởng bế bé Chí Mẫn ra sau vườn , chỗ có nhiều chim chóc hay đậu và cây xanh được tỉa gọn gành sạch sẽ cùng ""papa"" Doãn Kỳ cầm theo bát cơm , vừa đi vừa dỗ .

- Chí Mẫn ngoan , há miệng nào .

Chí Mẫn không thích , vội vã đem giấu mặt vào vai Kim Tại Hưởng . Kim Tại Hưởng tiếp tục dùng bài ca cũ , dỗ ngon ỗ ngọt .

- Chí Mẫn ngoan lắm , Chí Mẫn phải ăn nhanh mới chóng lớn để còn đi đón papa của Chí Mẫn về .

- Anh Hưởng nói dối , Chí Mẫn đã ăn rất nhiều nhưng ba vẫn chưa về .

Cậu ngẩng mặt , chề môi nhìn Kim Tại Hưởng . Hắn cố gắng xoay sở tình huống .

- Ba của Chí Mẫn ở xa mà . Chí Mẫn phải ăn nhiều hơn nữa để có ""nhiên liệu "" đổ vào máy bay của ba được .

Chí Mẫn cau mày nhìn Doãn Kỳ đang cầm bát cơm gật đầu lia lịa , ngây thơ hỏi .

- Thế sao anh không đem cái này đổ vào máy bay cho ba của Chí Mẫn .

- Tại vì nó phải qua dạ dày của Chí Mẫn mới biến thành nhiên liệu được a ~.

Doãn Kỳ nhanh chính tiếp lời . Chí Mẫn đưa mắt náo liên suy nghĩ một chút mới chịu gật đầu .

- Được , vậy mỗi ngày Chí Mẫn sẽ ăn một xíu để tích lũy dần dần .

- Đúng rồi ! Chí Mẫn của anh giỏi lắm . - Doãn Kỳ vui vẻ xúc một thìa cơm .- Nào , há mồm to nào , a ...

Chí Mẫn vừa mới vui vẻ nuốt được thìa cơm , bỗng có tiếng xe dừng trước cửa nhà . Tại Hưởng ngó ra nhìn , đã thấy gia nhân chạy lại thưa .

- Ông chủ , có Điền tổng đến tìm .

Kim Tại Hưởng quay mặt lại nhìn Chí Mẫn , rồi lại nhìn Doãn Kỳ . Nếu lúc này để Chí Mẫn nhìn thấy hắn sợ sẽ gợi lại những kí ức đau buồn , bệnh tình sẽ nặng hơn . Anh bảo y .

- Em vào tiếp cậu ta trước , anh bế thằng bé lên phòng rồi xuống sau .

- Ừm , vậy cũng được .

Doãn Kỳ và Tại Hưởng đứng lên , không bao lâu đã phải đối mặt với hắn . Lúc nhìn thấy Tại Hưởng bế cậu , còn cùng nhau đùa nghịch , hắn không khỏi bất ngờ . Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra đây ? Hắn cứ trợn tròn hai mắt đánh theo hướng Tại Hưởng bế cậu lên phòng . Doãn Kỳ ngồi xuống , gõ vào chiếc bàn vài tiếng .

- Tên khốn nhà cậu , lão tử gọi mấy ngày nay sao không băt máy ?

- À , xin lỗi . Tôi không để ý .

Hắn đáp , sau đó là y bắt đầu chỉ trích một tràng .

- Cậu khốn nạn vừa ! Chí Mẫn nó bị như thế mà bỏ nó một mình ở bệnh viện một mình , để thằng bé tự sát . May mà tôi với Tại Hưởng đến kịp , không thì nó mất mạng rồi .

- Nó tự sát ?

- Chứ còn sao ? Qúa đáng cũng một vừa hai phải thôi chứ !

Hắn nghe nói thế, lập tức quát trả .

- Tôi quá đáng ? Qúa đáng sao bằng việc nó nhẫn tâm gϊếŧ hại đứa con của chính nó . Ác độc sao bằng việc nó hận thù rồi đem con ra làm tấm bia cho nó chút giận .

- Làm sao cậu biết được là em ấy cố tình bỏ đứa bé ?

Kim Tại Hưởng đi từ trên lầu xuống , nhăn mặt chất vấn , hắn không do dự trả lời.

- Chắc chắn là vì còn hận tôi ! Là do ba nó có lỗi với mẹ tôi , sau này chỉ đem nó làm qua một lần đã độ lượng tha cho ba nó một còn đường sống . Còn đến đâu nữa ? Tôi không phải là hạng vũ phu , sau khi nó bị hại tôi lập tức bù đắp , thử hỏi xem ở đây ai mới là người quá đáng ? Thậm chí nó còn không nghe tôi giải thích dù lấy một lời . Từ trước đến giờ , ngay cả một câu yêu thương dành cho tôi cũng không có .

- Cậu cũng đâu thể nào chắc chắn là do em ấy còn hận cậu ? Tại sao cậu không nghĩ đến việc có ai đó hại em ấy đi ? Nếu em ấy có chủ ý muốn gϊếŧ đứa con , vậy tại sao phải vì chuyện đó mà phát điên ?

Nghe được rằng cậu phát điên , bỗng dưng tâm can hắn cảm thấy có chút giao động . Nhưng hắn lại nhanh chóng dẹp nó qua một bên . Hắn cãi .

- Ai hại ? Nực cười . Nó không khác gì cha của nó cả , đều ác độc như nhau hết . Nó bị điên dại như bây giờ là đáng lắm .

- Cậu ... cậu... sao cậu dám ...

Doãn Kỳ tức tối thở hồng hộc lên . Hắn nhìn biểu cảm đó , không một chút quan tâm , lại nói ra thông tin khiến Doãn Kỳ và cả Tại Hưởng tức đến sôi máu .

- Tôi vốn dĩ muốn đến hỏi ý kiến hai người về hôn sự giữa tôi với con cái Từ gia , nhưng giờ không cần nữa , tôi biết mình phải quyết định như thế nào rồi . Tái kiến .

Hắn bực mình đứng phát dậy bước ra ngoài . Doãn Kỳ với chiếc dép lém về phái của hắn quát .

- Tại sao cậu lại vô lí như thế ? Không thể tin em ấy dù chỉ một lần chắc ?

Hắn không thèm đếm xỉa đến những lời nói của Doãn Kỳ nữa . Doãn đóng sầm cách cửa xe lại , nhanh chóng phóng ra ngoài . Doãn Kỳ và Tại Hưởng toan đuổi theo cản nhưng không kịp nữa rồi. Hắn rút điện thoại ra gọi cho ba của hắn .

- Chuyện kết hôn , con đồng ý ! Đối tượng là Từ Hiểu Lâm .