Chương 9

Cố Hạ Y cầm điện thoại lên, ấn một dãy số.

"Mẹ, người phụ nữ tên Hạ Thuỷ Nhược..."

Không để cô nói hết câu, Cố phu nhân ở đầu dây bên kia đã giận dữ rống to.

"Tại sao lại hỏi đến cô ta?! Con có biết cô ta chính là hồ ly không? Cô ta đã quyến rũ cha của con!"

"Mẹ! Vậy... Hạ Thuỷ Nhược chính là tình nhân năm xưa của cha sao? Không phải là tình nhân của bác Lãnh sao?" Cố Hạ Y đáy lòng không khỏi khϊếp sợ, vậy ra... Hạ Thuỷ Nhược không phải là tình nhân năm xưa của Cận Triều Lãnh mà là Cố Y Vân, là cha của cô. Trong lòng không ngừng run rẩy tột độ, cha của cô làm sao lại...

"Con bé hồ đồ! Ai cho phép con ăn nói linh tinh như vậy! Hạ Thuỷ Nhược, cô ta chính là tình nhân của cha con, Cố Y Vân!"

Cố phu nhân không khỏi giật giật khoé môi, lớn tiếng trách cứ con gái.

"Vậy hiện tại... Hạ Thuỷ Nhược đang sống ở đâu?" Cố Hạ Y ngập ngừng hỏi.

"Cô ta đã chết lâu rồi."

Cố phu nhân bực dọc nói rồi liền thẳng thừng dập máy, con bé sao hôm nay lại đề cập đến việc này? Đây lại còn là việc cấm kị nhất trong cuộc đời của bà!

Cả người Cố Hạ Y cứng đờ, không lẽ, Hạ Thuỷ San là em gái của cô?

Lúc Hạ Y vẫn còn chìm đắm trong vô vàn suy nghĩ của chính mình thì Cận Triều Vỹ đã về đến nhà. Anh vừa vào nhà liền gấp gáp chạy vào phòng, sườn mặt góc cạnh nam tính chợt u ám đến cực độ, bàn tay đã nổi đầy gân xanh khϊếp đảm, cả người sát khí áp chế đằng đằng.

Một luồng khí lạnh rực băng thẳng vào l*иg ngực Cố Hạ Y, cô cơ hồ cúi thật thấp đầu, bàn tay cấu víu vào gấu áo, cả người run rẩy đến cực độ.

"Hạ Thuỷ San đã đi đâu?! Hạ Y, em rốt cuộc đã làm cái gì?!"

Cận Triều Vỹ dường như gầm rú từng tiếng, ánh mắt đỏ rực sâu thẳm như muốn nuốt sống người đối diện. Đáng chết!

"Em... em."

Đối với tra hỏi của Cận Triều Vỹ, Cố Hạ Y càng cúi đầu thật thấp, sợ hãi trong lòng không ngừng dâng trào đến đỉnh điểm. Cô nên nói với anh thế nào đây?

Nhìn anh hiện tại không khác gì một ác ma hút máu người, ngay cả đối điện với ánh mắt băng lãnh của anh cô còn không đủ dũng khí.

"Hạ Y! Nói ngay! Đừng để anh phải tức giận!"

Cận Triều Vỹ rít từng tiếng qua kẻ răng, gương mặt trầm lãnh đến tột độ, vốn chỉ đến công ty xử lý một số hợp đồng quan trọng nhưng khi về thì lại cảnh còn người mất.

"Hạ Y, đừng nghĩ anh quá dung túng em nên em liền coi trời bằng vung, muốn làm gì thì làm!"

Cố Hạ Y vẫn yên lặng, không hề hé dù chỉ nửa lời, đôi đồng tử không khỏi che đậy tia sợ sệt.

"Tốt, tốt lắm!"

Cận Triều Vỹ hùng hổ rời khỏi nhà với khuôn mặt tối sầm. Anh cầm điện thoại, nhấn một dãy số, môi mỏng lạnh khẽ nhả ra vài chữ:

"Điều tra cho tôi Hạ Thuỷ San hiện tại đang ở đâu. Ngay lập tức."

"Vâng thưa Cận Tổng."

Đầu dây bên kia cung kính trả lời, xem mệnh lệnh của anh như là mệnh lệnh của một bậc đế vương.

Cận Triều Vỹ đưa tay, gõ nhẹ lên chiếc xe BMW tạo ra tiếng "lạch cạch", ánh mắt suy tư trầm luân vào điều gì đó.

"Reng"

"Đã điều tra ra cô ấy đang ở đâu chưa?"

"Hạ tiểu thư vừa bị xe tông, hiện đang ở bệnh viện gần nhất!"

Vừa nghe đầu dây bên kia nói xong, bàn tay Cận Triều Vỹ đã nổi đầy gân xanh, đôi mắt hằn lên những tia máu đỏ, anh nhanh chóng ngồi vào ghế lái, chiếc xe BMW màu đen lao vùn vụt ồ ã như tia chớp trên con đường vắng vẻ xác xơ.

Bệnh viện gần nhất.

"Hạ tiểu thư đã có thai được một tháng, ban nãy chỉ bị xây xát nhẹ nên không ảnh hưởng đến thai nhi, chỉ là, thai nhi vốn rất yếu ớt, cô ấy ăn uống không đủ dinh dưỡng, thường xuyên bỏ bữa, thể chất vốn yếu ớt, trước đó lại uống quá liều thuốc tránh thai khẩn cấp... anh nên chăm sóc cô ấy thật tốt, nếu như đứa bé này mà mất đi thì cô ấy có lẽ sẽ mất đi khả năng làm mẹ."

Vị bác sĩ từ phòng cấp cứu đi ra, đáy mắt ông phức tạp nhìn Bắc Quân Dạ, không nhanh không chậm nói.

"Cảm ơn!" Đôi con ngươi tĩnh lặng của Bắc Quân Dạ khẽ lay động, anh nhã nhặn nói lời cảm ơn vị bác sĩ trung niên rồi mở cửa đi vào phòng bệnh.

"Cạch"

Cửa phòng bệnh được mở, cô gái đang ngồi trên giường, ánh mắt thơ thẩn như làn gió nhẹ tanh, Bắc Quân Dạ nhìn thấy được, trong đôi mắt của cô không hề đọng lại chút cảm xúc nào, chỉ có sự vô hồn, trống vắng hiu hắt đến tột độ.

Khuôn mặt cô tái nhợt không chút huyết sắc, đôi môi cũng theo đó mà tím tái hẳn, nhưng không vì vậy mà dung nhan bị tuột dốc, cô gái trước mắt quả là mỹ nhân khuynh nước khuynh thành, chỉ là, đáy mắt tại sao lại lạnh tanh vô hồn đến vậy?

Cô gái thơ thẩn vô thần ngồi ngay trên giường bệnh, khoé môi lâu lâu còn giương lên một nụ cười tự giễu, Bắc Quân Dạ vô tình bị cô gái trước mặt này hút hồn, bị nụ cười tự giễu của cô làm cho đáy lòng lạnh lẽo vô cớ đau xót. Hồi lâu sau, anh nhấc chân, đi về phía giường bệnh, nhìn cô, chầm chậm nói:

"Cô đã có thai được một tháng rồi!"

Tròng mắt đờ đẫn vô hồn của Thuỷ San chợt phiến lọn, hàng mày lá liễu hơi nhếch lên biểu lộ vẻ kinh ngạc. Cô cười, nụ cười của sự hạnh phúc, hốc mắt run rẩy, ửng đỏ. Cô có thai rồi sao?! Nhưng rồi, nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt cô lại muộn phiền hơn bao giờ hết.

Liệu anh có chấp nhận đứa bé này không?

Có lẽ là không... bởi vì, chẳng phải Cố Hạ Y cũng đang mang trong mình giọt máu của anh hay sao. Ngày hôm đó, cũng chính là cái ngày mà anh dùng hết sức lực bình sinh hung mãnh trút giận lên người cô, cô nhớ, anh không có dùng bao... lúc ấy, vì quá mệt mỏi, cô cơ hồ cũng quên mất việc phải sử dụng thuốc tránh thai.

Một tháng bị anh giam giữ trong căn phòng, có một sinh linh nhỏ bé đang dần thành hình trong bụng của mình, vậy mà cô không chút hay biết. Hôm nay nếu cô không được đưa vào bệnh viện, e là, sự tồn tại của bé con, cô còn không thể nhận định được.

Khi Cận Triều Vỹ biết được việc này... liệu anh có ra lệnh và buộc cô phá bỏ đứa bé này hay không? Không, cô sẽ không để cho anh làm như vậy! Nhất định! Con của cô, bé con của cô, cô phải bảo vệ bé con thật tốt.

Bé con... là kết tinh giữa cô và anh.

Khoé môi nhợt nhạt của Hạ Thuỷ San khẽ câu lên một nụ cười an nhiên, ông trời thực đúng là nắng mưa thất thường, lúc thì trêu ngươi, lúc thì lại đột ngột bất chợt đem đến hạnh phúc cho chúng sinh nhân loại. Bé con đến thật đúng lúc, bé con đã cứu rỗi tâm hồn đau đớn tưởng chừng như lạnh lẽo của cô. Chỉ là, cô sợ, sợ anh sẽ không chấp nhận bé con.

Nhưng, cô đã quyết định rồi, cho dù mọi chuyện có như thế nào đi nữa, cô cũng sẽ bảo vệ bé con, sẽ không để bất cứ ai làm hại bé con!

Bàn tay vô thức đặt lên phần bụng, cử chỉ dịu dàng như nâng niu một bảo vật trân quý, chỉ sợ nó mất đi lúc nào không hay.

"Hạ Thuỷ San!"

Một tiếng gọi kéo lí trí Thuỷ San trở về thực tại. Sống lưng Thuỷ San bất chợt căng cứng, tái nhợt như tờ giấy. Là anh, Cận Triều Vỹ! Anh tại sao lại ở đây?

Cận Triều Vỹ một thân sau phục đen chỉnh tề đi vào, khí chất cao ngạo như một đế vương, không để ai vào mắt.

Sắc mặt Cận Triều Vỹ lúc này thực giống như vũ bão giông tố, điên cuồng muốn lật tung cả thế giới. Ánh mắt thâm lường đến đáng sợ, thậm chí đôi mắt còn hằn rõ những vệt máu đỏ ằn, sát khí lập tức bủa quanh phòng bệnh, bả vai Thuỷ San không kiềm lòng được mà run rẩy lên một hồi, từng đợt khí lạnh lập tức ùa vào người cô.

Không khí trong phòng bệnh lập tức trở nên quỷ dị, căng thẳng đến tột độ của đỉnh điểm.

Thời tiết mùa hè vốn nóng bức oi ả, song, trong phòng bệnh, khí lạnh cứ bừng bừng rét run tựa đông đến giá băng.

"Đi về!" Cận Triều Vỹ nhìn cô, lạnh mặt ra lệnh, giọng nói của anh hờ hững lạnh băng, âm điệu mạnh mẽ không cho đối phương có cơ hội từ chối mặc dù chỉ là nửa phần.

"Không, em không muốn về. Thực sự không muốn..." Thuỷ San thực không muốn về cái nơi đó chút nào, đối với cô, nơi ấy thực giống như là hiện hình của địa ngục ác quỷ, cô thực sợ hãi.

Hiển nhiên, câu trả lời của cô không làm cho Cận Triều Vỹ hài lòng, sắc mặt ban nãy đã không tốt nay lại càng đen hơn, cứ như một cơn bão mây đen bùng bùng sắp kéo đến. Tim Thuỷ San đập liên hồi, bàn tay không kìm được mà run rẩy từng đợt.

"Đi về! Anh không nói lại lần nữa."

Cận Triều Vỹ rít từng chữ, cũng không để cô kịp phản ứng lại liền trực tiếp nắm lấy bàn tay mềm mại tưởng chừng như là không xương của cô, cước bộ nhanh chóng tiến ra khỏi phòng bệnh. Anh cơ hồ chưa đi được một bước liền bị một bàn tay đàn ông cản đường, sắc mặt Cận Triều Vỹ càng thêm âm u rét lạnh. Cản đường anh sao?

"Anh có quyền gì mà kéo cô ấy đi như vậy?! Cô ấy chẳng phải đã nói không muốn rồi sao? Làm đàn ông đừng nên bức ép phụ nữ! Anh tôn trọng chút đi."

Bắc Quân Dạ không hài lòng nhìn người đàn ông trước mặt, anh đương nhiên nhận ra người đàn ông này.

Chính là Cận Tổng của tập đoàn Cận Thần lừng lẫy đây mà. Thực đúng như lời đồn, dung mạo tuấn tú khôi ngồi, xiêu đổ hàng loạt trái tim phụ nữ. Không những xuất sắc về dung mạo, khả năng kinh doanh tài chính lại bẩm sinh, quả thực là hình mẫu lí tưởng của giới phụ nữ.

Chỉ là, anh ta và cô gái trước mặt này có quan hệ gì?

Trong lòng Bắc Quân Dạ bất chợt có chút khó chịu, chính anh cũng không hiểu vì sao.

Cận Triều Vỹ đanh mặt, cũng không trả lời trước tra hỏi của Bắc Quân Dạ, cứ thế hiên ngang kéo Hạ Thuỷ San ra khỏi bệnh viện.

Hai người đi đến cổng bệnh viện, chiếc xe BMW màu đen đã được đậu sẵn.

"Không, em không muốn về!"

Thuỷ San vùng vẫy, cố thoát khỏi vòng tay của anh, nhưng suy cho cùng vẫn là không được, giữa nam nhân và nữ nhân tồn tại một khoảng cách rất lớn, lực đạo trái ngược hoàn toàn, cô cơ hồ có làm gì đi chăng nữa cũng như là gãi ngứa Cận Triều Vỹ.

"Hạ Thuỷ San, em nên ngoan ngoãn, bằng không, đừng trách tôi tàn nhẫn!"

Cận Triều Vỹ không kiên nhẫn răn đe cô, trực tiếp đóng cửa xe, đi về phía ghế lái, tiếng động cơ xe chạy nhanh chóng bộc phát. Dưới sự răn đe của anh, Thuỷ San cơ hồ run rẩy một trận trong lòng, áp khí của người đàn ông này thực sự quá lớn, trong thâm tâm cô mặc dù muốn phản kháng nhưng suy cho cùng vẫn là không có đủ dũng khí. Cô đành ngoan ngoãn, không cam lòng trở về ngôi nhà đội lốt địa ngục kia.

Không quá mười phút, chiếc BMW đã dừng lại ngay tại nơi mà Hạ Thuỷ San cho là địa ngục. Chỉ là, khung cảnh thực có phần khác thường thì phải, thậm chí, có chút quỷ dị.

Hai người đi vào, chỉ thấy Cố Hạ Y một thân váy trắng, trên tay cô là một con dao sắc lẹm bén nhọn đến chói mắt, hốc mắt đỏ hoe thương tâm đến tột độ. Cô nhìn Hạ Thuỷ San cùng Cận Triều Vỹ trước mặt, kiên định nói rành mạch từng lời.

"Cận Triều Vỹ, nếu anh không kết hôn với em, em sẽ lập tức chết ngay tại đây!"

"Hạ Y, em đang nói hưu nói vượn cái gì?!"

Cận Triều Vỹ tròng mắt đỏ ằn kinh ngạc nhìn khung cảnh quỷ dị trước mặt, nhưng không quá một giây sau sắc mặt liền trở nên âm trầm u ám, anh không hài lòng nhìn Cố Hạ Y nói, ngữ điệu ba phần tức giận.

"Anh Triều Vỹ! Em không có nói hưu nói vượn, em chính là muốn anh kết hôn với em, nếu anh không đồng ý, em lập tức chết ngay tại đây!" Hạ Y đương nhiên nhận ra sự không hài lòng trong mắt anh, trong lòng cơ hồ có chút ủy khuất, bàn tay đã nắm chặt thành quyền.

"Hạ Y, cô đừng làm như vậy, sẽ nguy hiểm lắm!" Thuỷ San đứng bên cạnh anh, nhỏ giọng khuyên can.

"Hạ Thuỷ San, tôi không cần cô phải bận tâm, cô đừng giả tạo nữa có được không? Tôi thực chán ghét cô, nếu không có cô, anh Triều Vỹ sẽ kết hôn với tôi!" Cố Hạ Y trợn mắt nhìn Thuỷ San, hốc mắt bất chợt đo đỏ. Rõ ràng nếu không có cô ta, cô và anh không phải đã hạnh phúc rồi hay sao? Nếu không có cô ta, cô và anh hiện tại có lẽ cũng đã trở thành vợ chồng rồi. Tất cả là vì cô ta!

"Tôi..."

Cô trong lòng bất tri vô giác ủ rủ khôn nguôi, cô mỏi mệt vô ngần cụp mắt. Là vì cô sao? Vì cô mà anh không kết hôn với Cố Hạ Y?

"Hạ Y, em thôi ngay đi!" Cận Triều Vỹ cơ hồ trở nên giận dữ, sắc mặt quỷ dị tối tăm, Hạ Y rốt cuộc là từ khi nào mà lại trở nên mù quáng như vậy? Anh thích Cố Hạ Y của ngày xưa, anh yêu Cố Hạ Y của ngày xưa... chứ không phải là Cố Hạ Y của hiện tại, cô thực sự đã quá mù quáng rồi.

"Anh có phải là đã yêu cô ta rồi đúng không?"

Hạ Y cố nuốt ngược nước mắt vào tròng, cô đăm chiêu hỏi Cận Triều Vỹ.

Kỳ thực, trong lòng vốn đã có đáp án.

Cận Triều Vỹ vì chữ "yêu" của cô mà tâm tình bốc chốc như rơi xuống đáy biển, chính anh dường như cũng không rõ. Anh đối với Hạ Thuỷ San... rốt cuộc có phải là yêu hay không?

Thuỷ San bên cạnh chợt cứng đờ người, yêu sao. Rõ ràng đây là một chuyện vô cùng nực cười, Cận Triều Vỹ đối với cô, làm sao lại có thể là yêu được chứ. Anh đối với cô luôn hờ hững lạnh nhạt như vậy thì làm sao mà lại yêu cô.

Cô còn nhớ, vào một tháng trước, anh trút giận lên người cô như vậy, nhốt cô ở trong phòng tận một tháng... thì hà cớ gì anh lại yêu cô. Nếu nói anh chán ghét cô thì có lẽ sẽ đứng đắn hơn.

Trong lòng Hạ Thuỷ San bất chợt có chút hy vọng, nhưng không quá lâu sau cô liền tự bác bỏ ý nghĩ điên rồ trong đầu chính mình, anh đối với cô không thể là yêu được, Cận Triều Vỹ đối với cô không thể là yêu được!

Cận Triều Vỹ suy tư thở phắt một hơi, ánh mắt nửa nóng nửa lạnh làm người ta khó có thể nhìn thấu đáo bên trong. Đáy mắt anh khẽ liếc qua người bên cạnh, chỉ thấy cô không ngừng lắc đầu nguầy nguậy, như là đang chối bỏ mối sự việc nào đó.

"Em... được rồi, đừng làm loạn nữa, mau bỏ con dao xuống ngay!"

"Không, em sẽ không bỏ, trừ phi anh đồng ý kết hôn với em!"

Trong lòng Cố Hạ Y rạo rực nóng bức như lửa đốt, vừa rồi, cô cố tìm xem trong đáy mắt anh có gì khác lạ hay không nhưng lại không hề tìm ra được gì dù chỉ là một cử hiệu khác thường. Cận Triều Vỹ, anh thực sự che dấu cảm xúc rất tốt!

"Hạ Y... nghe lời anh, mau bỏ con dao xuống, chúng ta nói chuyện."

"Triều Vỹ, Hạ Y!"

Hứa Nhược Lam cùng Cận Kiều Mi rảo bước vào nhà, cũng không phát hiện bầu không khí quỷ dị hiện tại.

Ánh mắt Cận Kiều Mi chợt dừng lại thân ảnh nhỏ gầy bên cạnh Cận Triều Vỹ, tròng mắt vô thức loé lên một tia tinh quang. Người phụ nữ này, quả là quen mắt! Đúng rồi. Chính là người phụ nữ ở quán cafe hôm đó.

Cận Kiều Mi chợt đăm chiêu, cô quay sang nhìn Hứa Nhược Lam nói.

"Mẹ, cô ta chính là người đã xô ngã chị Hạ Y. Người phụ nữ này tâm cơ vô biên!"

"Xô ngã? Kiều Mi, con đang nói cái gì, mẹ nghe không hiểu?"

Hứa Nhược Lam nhíu mày, con gái của bà rốt cuộc là đang đề cập đến việc gì Xô ngã?

"Mẹ, chính là vào tháng trước, con thấy cô ta xô ngã chị Hạ Y ở quán cafe, lúc đó con đưa chị ấy vào bệnh viện, vì không muốn mẹ phải lo lắng nên con chỉ nói rằng chị ấy đã có thai."

Hứa Nhược Lam vô thức đưa mắt về phía cô gái trước mặt, bà cẩn thận đánh giá. Dáng người gầy gò ốm yếu, sắc mặt xanh xao tái nhợt. Khuôn mặt nhỏ gọn, ngũ quan tinh xảo.

Đôi mắt ấy, trong suốt cùng thuần khiết như vậy. Thực giống một người... Là Hạ Thuỷ Nhược! Tựa một khuôn đúc ra.

"Hạ Thuỷ Nhược... là cô sao?"

Bà kinh ngạc thốt lời, ánh mắt dường như không thể tin. Hạ Thuỷ Nhược, người phụ nữ này bà mãi mãi chẳng thể quên.

"Bác biết mẹ cháu sao?"

Thuỷ San không nghĩ rằng người phụ nữ trước mặt lại biết đến Hạ Thuỷ Nhược - mẹ cô. Nhắc đến mẹ, đáy mắt cô không giấu nổi một tầng thương tâm.

"Cô là con gái của Hạ Thuỷ Nhược?!" Hứa Nhược Lam hít sâu một hơi, bà bình ổn tâm trạng rồi nửa nghi nửa ngờ nhìn Hạ Thuỷ San.

"Vâng..." Thuỷ San gật đầu.

"Triều Vỹ, đừng nói với mẹ cô gái này là tình nhân của con!" Bà quay sang nhìn Cận Triều Vỹ, cao giọng hỏi, dù bề ngoài là câu hỏi nhưng bên trong thực chất bà vốn đã đoán được phần nào.

"Đúng như mẹ nghĩ, cô ấy là tình nhân của con." Cận Triều Vỹ hiển nhiên gật đầu, mẹ dù sao cũng đã nói như vậy, anh cũng không muốn phải giấu diếm.

"Con..."

"Mẹ không chấp nhận, lập tức đuổi người phụ nữ này ra khỏi nhà ngay! Tình nhân nào cũng được nhưng không thể là người phụ nữ này!" Hứa Nhược Lam trợn mắt há hốc mồm, mọi thứ dường như quá mơ hồ đối với bà. Bà đương nhiên cũng đã nghĩ đến việc con trai có tình nhân bên ngoài, bà biết, tính tình của nó trăng hoa như vậy, việc có tình nhân là điều không thể tránh khỏi... nhưng... tại sao lại không phải là người khác, lại là con gái của cô ta? Gia môn bất hạnh mà!

____

hôm nay mình vừa phát hiện có tác phẩm mới lấy nhan đề truyện y hệt truyện mình viết, chỉ thêm một từ vào :)) hmm dù sao mình cũng không có bản quyền nên thôi kệ đi.