Chương 15: Không Có Tự Tôn Cầu Xin Hắn

Tác giả: Y Nhi

Diệp Thiển Thiển từ trước tới giờ luôn sống một cách mạnh mẽ, lạc quan, muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười, chưa từng che giấu cảm xúc thật của mình. Mặc dù từ nhỏ cô đã phải sống tại một khu ổ chuột, nhưng cô chưa từng cảm thấy tự ti. Bản thân cô trong cuộc sống chỉ mong muốn một điều duy nhất, đó là có một công việc ổn định để nuôi sống mình và bố. Còn nữa, để chờ đợi người cô yêu trở về.

Nhưng rồi tất cả mọi thứ đều bị người bố nghiện cờ bạc phá hỏng. Cô đã từng khuyên nhủ, đã từng rất oán hận, nhưng ông ấy là bố cô. Cho dù ông có trở thành tội nhân, cô cũng không thể bỏ mặc…

Có lẽ, đây là định mệnh mà cô không thể thoát khỏi...

Diệp Thiển Thiển từ trong hẻm chạy ra bệnh viện, muốn nghe ngóng từ tất cả bác sĩ, hỏi xem tối qua ai đưa cô vào viện, nhưng mọi người đều xem cô như kẻ tâm thần, trốn tránh vì sợ.

Cô chạy đến khách sạn sang trọng ngày hôm qua, nhưng người phục vụ trước cửa nhìn thấy cô liền hoảng sợ, không cho cô vào.

Cô đến hộp đêm tìm dì Vương, cũng bị cự tuyệt.

Ngồi ở cầu thang chính trước cửa hộp đêm, Diệp Thiển Thiển nhìn kim đồng hồ không ngừng chuyển động. Thời gian chỉ còn nửa giờ nhưng ngay cả phương thức liên lạc của Lăng Ngạo Thần cô cũng không có.

Mặc dù tối hôm qua cô đã ký vào bản hợp đồng bán thân chết tiệt đó, nhưng nếu hắn không chủ động liên lạc với cô, cô có muốn tìm hắn chẳng khác nào mò kim đáy bể.

Diệp Thiển Thiển hai tay ôm lấy đầu gối, cảm thấy sức cùng lực kiệt, khóc không ra nước mắt.

"Thiển Thiển!" Tiếng gọi đầy lo lắng, ẩn chứa một chút bất ngờ của Tô Nhã Như vang đến bên tai cô.

Diệp Thiển Thiển ngẩng đầu, nhìn thấy Tô Nhã Như đang chạy về phía mình, sống mũi bỗng nhiên cay cay, khóe mắt đong đầy. Cô ôm chặt lấy cô bạn thân của mình.

"Thiển Thiển, tối qua mình gọi mà cậu không nghe, về sau gọi lại cậu cũng tắt máy, cậu biết mình lo cho cậu lắm không? Hôm nay mình đi tìm cậu hết một ngày, vừa đến nhà cậu thì nghe thấy trong hai giờ cậu phải xoay đủ 31 triệu để trả nợ không thì bác Diệp sẽ...." So với tuổi thơ đầy cơ cực của Diệp Thiển Thiển, Tô Nhã Như cũng xuất thân nghèo khó nhưng cô lại cảm thấy mình may mắn hơn nhiều. Chí ít cô còn có bà ngoại yêu thương, còn Diệp Thiển Thiển lại có một người chị vô tâm, hơn nữa lại có một người bố nghiện cờ bạc, hễ thua bạc là trút giận lên cô, thường đánh cô bầm dập.

Nhưng dù bị mắng chửi, đánh đập, cô vẫn luôn trân trọng tổ ấm của mình. Tô Nhã Như biết tâm tư của Diệp Thiển Thiển, cô muốn dùng lòng tốt và sự khoan dung của mình để từ từ cảm hoá ông Diệp, nhưng ông Diệp lại không biết điều đó. Chứng nghiện cờ bạc của ông ngày càng trầm trọng, ông không chỉ bán hết đồ đạc trong nhà, mà thậm chí còn bảo Diệp Thiển Thiển vay tiền tứ phía. Sau khi thực sự tuyệt vọng, ông bắt đầu nghĩ đến việc bán thứ quý giá nhất của một người con gái cho những kẻ giàu có để lấy tiền trả nợ.

Không còn đường lui nữa, cho dù có phản đối chuyện này, Diệp Thiển Thiển cũng không thể trơ mắt đứng nhìn người thân mình chết. Chỉ có tự bản thân mình trải qua, tại những lúc tính mạng của người thân đang ngàn cân treo sợ tóc, những thứ trân quý nhất của bản thân giờ đây đều hư ảo theo mây khói.

Diệp Thiển Thiển đem chuyện tối qua một năm một mười kể cho Nhã Như.

Nhã Như kéo cô đứng dậy rồi bước nhanh vào hộp đêm.

"Nhã Như, cậu muốn dẫn mình đi đâu?"

"Nghe Tiểu Hồng nói, tối nay Lăng Ngạo Thần có ở trong phòng VIP. Dì Vương sợ làm hắn phật ý nên cố ý nói dối cậu rằng hắn không ở đây. Thiển Thiển, hắn đã đáp ứng trợ giúp cậu rồi, vì vậy bây giờ chúng ta phải tìm hắn để cứu bố cậu."

Diệp Thiển Thiển gật đầu. Coi như Lăng Ngạo Thần xem thường, xúc phạm cô, cô cũng chỉ còn cách cúi người cầu xin hắn vì bố cô thôi.

Đi qua sảnh lớn đầy tráng lệ, bị che lấp dưới ánh sáng mờ ảo đầy màu sắc, thi thoảng đi lướt qua những cô gái đầy quyến rũ, đi qua những căn phòng trộn lẫn tiếng cười thích thú cùng tiếng rêи ɾỉ. Hộp đêm luôn náo nhiệt, kèm theo đó là một bầu không khí xa hoa và nóng bỏng.

Diệp Thiển Thiển dừng lại tại căn phòng mà cô đã từng đặt chân đến ba ngày trước.

Nhã Như mở cửa kéo cô vào phòng bao, trong không gian rộng rãi và tối tăm ấy có bảy tám người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, xung quanh họ đều là những mỹ nữ gợi cảm, quyến rũ đầy mê hoặc.

Ở giữa bọn họ, Lăng Ngạo Thần thư thái dựa vào ghế sô pha, hai tay dang rộng trên đầu ghế, đôi chân dài vắt chéo lên bàn làm bằng thủy tinh.

Mỹ nữ xinh đẹp mặc váy ngắn màu đỏ bên trái đang cầm ly rượu đỏ đưa sát miệng hắn với vẻ xu nịnh, trong khi mỹ nữ thanh thuần bên phải dựa vào vòm ngực để lộ bởi áo sơ mi của hắn đang dùng bàn tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt ve ngực. Mặc dù thường ngày cô ít khi xem tin tức về ngành giải trí, nhưng Diệp Thiển Thiển vẫn biết một chút về hai người phụ nữ này.

Một người là nữ diễn viên từng đoạt giải Kim Ưng trong lĩnh vực điện ảnh và truyền hình, người còn lại là Ngọc nữ thuần khiết đã từng nhanh chóng trở nên nổi tiếng trong giới âm nhạc.

Những siêu sao chói lọi trên màn ảnh không ngờ lại có đời tư như thế này, quấn quýt bên cạnh những kẻ giàu có và quyền lực. So với cô, kẻ sống ở khu ổ chuột, thì cũng có khác gì nhau đâu?

Nhưng bản thân cô không vì vụ lợi mà đi chiều chuộng, xu nịnh…

Mọi người trong phòng bao thấy thú vị khi thấy sự xuất hiện của cô và Tô Nhã Như. Diệp Thiển Thiển nhìn người đàn ông hai bên ôm hai cô gái xinh đẹp như Hoàng đế đang thưởng thức mỹ sắc, toàn thân hắn toát ra vẻ lạnh lùng. Cô vô cùng sợ hắn, nhưng cô buộc phải tiến gần hắn.

Sự mâu thuẫn này giống như cuộc chiến giữa lửa và băng đang nung nấu trong trái tim của Diệp Thiển Thiển.

"Lăng thiếu gia, anh có thể nhanh chóng thanh toán số tiền đã ghi trong hợp đồng ngày hôm qua được không? Tôi hiện tại rất cần số tiền đó!" Đứng giữa căn phòng, cô cố tỏ ra thật bình tĩnh. Mặc dù lời nói của cô thật mất mặt, nhưng cô thật sự không còn lựa chọn nào khác.

Lăng Ngạo Thần vờ như không nghe thấy, cúi đầu xuống nhấp một ngụm rượu, rồi tiếp tục nhàn nhã hưởng thụ sự lấy lòng của mỹ nhân bên cạnh.

"Lăng Ngạo Thần, dù sao anh cũng là thiếu gia nhà giàu, hơn nữa Thiển Thiển đã kí hợp đồng với anh từ trước, nên chí ít anh cũng nên giữ lời. Bây giờ cô ấy đang cần tiền gấp, anh không thể đưa cô ấy được sao?" Tô Nhã Như là người nóng tính. Thấy Diệp Thiển Thiển hiền lành không dám nói, Lăng Ngạo Thần cũng mặc kệ cho qua, cô không chịu được liền lên tiếng.

"Tô Nhã Như, tốt nhất cô nên ngậm miệng lại!" Lăng Ngạo Thần không nói gì, ngược lại Phong Ly Ngân đang chơi đùa với các mỹ nữ bên cạnh bỗng lớn tiếng.

"Tôi không im!" Tô Nhã Như vừa đến thì thấy Phong Ly Ngân đang ngồi trong góc tối vẫn ăn chơi trác táng như thường ngày. Nụ cười tà mị xấu xa càng khiến cho vẻ ngoài của hắn thêm thiếu đứng đắn, mặc dù hắn rất đẹp trai, nhưng cô lại thấy không lọt mắt.

"Tô Nhã Như, cô cứ thử mạnh miệng xem. Còn mạnh miệng nữa tôi đem cô ra cho chó ăn!" Phong Ly Ngân cười, đôi mắt phượng dài lộ rõ vẻ nguy hiểm.

Mặc dù thời gian cô tiếp xúc với Phong Ly Ngân chưa lâu, nhưng cô vẫn phần nào biết được sự máu lạnh độc nhất vô nhị của hắn.

Cô nắm chặt lấy tay Diệp Thiển Thiển, như truyền động lực thêm cho cô.

"Lăng thiếu gia, tôi xin anh, hiện tại tôi rất cần số tiền kia!" Thiển Thiển khẽ cong hai chân, hai đầu khối tiếp xúc với sàn nhà lãnh lẽo.