Chương 11: Báo tin, gặp lại Đông Xuyên

" hu…hu…" cậu cảm tưởng như đâm vào tảng đá ấy, đưa tay bịch lại cái trán, nước mắt lưng tròng mà nhìn lên.

" là ngươi…" Đông Xuyên đối với cảm giác bị một cái gối bông đập vào ngực, chấn động một chút, nhưng ánh mắt rưng rưng kia lại chấn tới rồi trong lòng anh, đối với gương mặt xinh đẹp kia cũng nhận ra rồi.

" ngươi tên người đá này ăn gì lớn lên mà cứng như vậy?" cậu cảm thấy cái trán nhức nhối lên, chắc đỏ chót lên rồi.

Phì…

Lý Tùy vội vàng bịt miệng, cậu cũng là mới chạy ra, vừa hay nghe được câu này, không kiềm lòng được mà phun ra, sợ tướng quân nghe được còn cố tình ẩn sau lưng một tướng sĩ.

Đông Xuyên đối với việc hai lần bị mắng bởi một người tỏ vẻ bản thân thật xui xẻo, nhưng tên nhóc xinh đẹp này sao lại ở đây, còn xông vào doanh trại, nơi toàn là nam nhân lâu không được ăn thịt, một thiếu niên trắng noãn như này… thật lỗ mãng. ( ĐHM: lỗ mãng cái đầu anh)

" sao lại ở đây?" nghĩ vậy giọng anh lạnh lùng lên.

" tôi… báo tin…" cậu nghe một câu này của anh cũng hết hồn.

Chúng tướng sĩ thấy anh đối xử với một cô nương cũng đều hiểu rõ, thì ra tướng quân chưa có thê tử là do này đây, quá lạnh lùng.

Tướng quân, nên nhẹ nhàng Lý Tùy đọc thầm, lo lắng cho cuộc sống khuê phòng của tướng quân nhà mình.

Có phải là nghe được tiếng lòng của Lý Tùy và chúng tướng, hay thấy cậu sợ run lên, cặp mắt kia còn rưng rưng cứ thế đâm vào lòng anh, mà phóng nhẹ âm thanh.

" báo tin?" tiểu thiếu niên nhỏ xinh này có tin nào để báo, còn có hôm đó gặp nhau ở Mạc thành nay lại ở biên thùy là sao.

" đúng vậy, rất quan trọng, huynh… có thể tìm thêm một người nhanh nhẹn, theo tôi đi một nơi không? rất quan trọng!! liên quan tới tính mạng của bách tính Tây Bắc, xin hãy tin tôi" cậu nhớ ra việc quan trọng, bỏ qua cái trán đau nhức, một phen bắt lấy tay áo của anh, ngước mắt hỏi.

Gương mặt này, ánh mắt này, giọng nói gấp gáp, chưa biết cậu nói gì chỉ dựa vào nhiêu này cũng khiến người ta muốn nói tôi tin em, nghe tới đoạn sau Đông Xuyên cũng nhăn lại mày.

" tản ra đi, tập trung tinh thần lên, đề cao cảnh giác với bên kia, kêu Diệp Ly để ý trong doanh, Lý Tùy!" giọng nam trầm thấp hữu lực liên lục đưa ra mấy cái mệnh lệnh, rồi quay qua nhìn cậu.

" gần đây sao, đi bộ?" lúc này anh mới quan sát cậu, y phục có mấy chỗ rách, trên cánh tay còn bị xước da rớn máu cũng không để ý, là thật vội vàng xông vào đây bất chấp hậu quả.

" đi bộ, leo núi, nên nhanh nhẹn chút càng tốt" cậu gấp gấp nói nhanh, quay đầu tính đi trước.

" từ từ, cậu bị thương" anh nhíu mày, thân hình mảnh mai này sao mà loi choi vậy, hở tí là chạy loạn.

" tôi là thầy thuốc, chút vết thương ngoài da, không sao hết, chuyện kia gấp hơn, huynh mau lên" sao cái người này lề mề vậy chứ, vết thương nhỏ chút à, lúc mới rơi xuống đây cậu còn bị nặng hơn.

" Lý Tùy đi!" anh trầm mặt kêu một tiếng, cất bước đi theo cậu.

Lý Tùy thấy tướng quân nhà mình khó có dịp quan tâm ai còn bị đẩy lại, thật tội nghiệp, nhưng thân thủ không tồi cũng đuổi theo sau lưng tướng quân nhà mình.

Đông Xuyên nhìn thân mình mảnh mai của thiếu niên, không có nội lực, nhưng cũng nhanh nhẹn, leo lên leo xuống, luồn chỗ kia lách chỗ nọ, mấy lần anh nghĩ cậu phải té xuống cũng không thấy té, nhưng vết thương trên người bị đυ.ng chạm đang có dấu hiệu muốn chảy máu vì bị cọ sát nhiều lần, anh lại nhìn đường phía trước, khó đi như vậy, cậu là không biết đường đâm loạn hay là nhất định phải tuyển một con đường khó đi như vậy đây, nhưng mà anh cũng nhìn hết nổi rồi.

" dừng lại" anh kéo lại cánh tay nhỏ nhắn của cậu, mạnh mẽ dùng ít lực mà vừa đủ để giữ lại con khỉ nhỏ kia.

" làm sao a, huynh mệt rồi sao" mới đi có chút mà.

Lông mày anh giật dữ dội, tay muốn nổi gân, khổ nổi đánh cũng không được, mắng cũng không xong, trực tiếp tiến lên ôm lấy đầu gối cậu nhấc lên, để cậu ngồi lên trên khủy tay rắn chắc của anh, để tay cậu vịnh lên hai vai anh.

" ai ai… huynh làm gì, thả ta xuống" tự nhiên bị nhấc lên, cậu hoảng hồn giữ chặt cổ người này, ai ai cái người này, sức lực đâu ra lắm vậy chứ. ( con có nhiêu lạng đâu con trai. ĐX: không có cảm giác)

Lý Tùy nhìn tướng quân nâng người lên, tự nhiên thấy khó thở.

" đi hướng nào?" mặc kệ con khỉ nọ, anh ngẩng đầu hỏi cậu, nhẹ như vậy, còn mềm mềm, nơi tay anh tiếp xúc với mông cậu còn co dãn, dán vào bắp tay, tự nhiên anh thấy lòng mình khác lạ, anh lần đầu đối với một người nam nhân ôm ấp như này cũng không thấy ghê tởm, còn thấy thoả mãn. Có lẽ từ lúc gặp cậu ở Mạc thành đã như vậy, giờ gặp lại còn rõ ràng hơn.

" huynh như này, mang tôi đi sao… ở phía trước, huynh nhìn thấy hẽm núi kia không, đỉnh núi hơi vuông kia kìa, nhưng tới gần hãy nhẹ nhàng chút, cố gắng không phát ra âm thanh" người này chê cậu chậm đây mà, kệ, không cần đi bằng hăng cải, còn có thể nghỉ ngơi, còn ngồi cao như vậy, nhìn đỉnh đầu anh, tự nhiên lần đầu nghiêm túc nhìn kỹ anh. Cao hơn cậu một cái đầu hơn, chắc phải hơn 1m85, nhìn cũng không quá mập nhưng cơ bắp hữu lực, ôm cậu mà không run một cái, trán cao cao, mũi cũng cao cao, mày kiếm, mắt phượng, môi mỏng, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, là một nam nhân anh tuấn, là phu quân trong lòng các thiếu nữ.( là lão công trong lòng con)

Nếu cậu nghe không lầm, thì anh là Đông tướng quân kia, còn là người đã cứu cậu lúc ở Mạc thành, cậu còn mắng người ta, nghĩ tới đây mặt cậu đỏ lên.

" cảm tạ" cậu lí nhí nói.

Anh đang nghiêm túc đi theo chỉ dẫn của cậu, thì nghe một câu này, nghĩ thầm người này cũng nhớ ra còn nợ mình một câu cám ơn, tuy anh tùy hứng nhưng nghe cậu nói nhỏ nhẹ như vậy cũng thấy mát lòng, dù sao cũng lần đầu cứu người, còn nhận lầm giới tính của người ta.

Cậu thấy mặt anh dịu đi thì biết anh có nghe thấy, nhìn anh mang cậu mà còn nhảy lên nhảy xuống, quay lại nhìn người phía sau, cũng một bộ nhẹ nhàng như chim yến, cậu ngộ ra, khinh công, nội lực trong truyền thuyết đây mà, hai mắt cậu sáng quắc như đèn pha nhìn cao thủ mà cậu ngưỡng mộ khi đọc mấy quyển sách kiếm hiệp.

" nhìn đủ chưa" bị cậu nhìn như vậy anh cứ thấy trong lòng vừa ma vừa tô.

" huynh… không mệt sao" cậu vẫn nhìn chầm chầm.

" rất nhẹ" dù đang lao nhanh vẫn có thể cảm thấy hơi thở nóng nóng hương khí thanh tân phả vào bên sườn mặt, tay còn ước lượng khối thịt trên người, để cậu hiểu anh nói gì.

Mặt cậu đỏ rần lên, xúc cảm rắn chắn dưới mông cứ nhộn nhạo trong lòng cậu.



" là nơi này" nhìn lên phía trước đúng là nơi này, cậu phóng nhẹ âm thanh.

Đông Xuyên nghe cậu nói thì dừng lại, quan sát nơi này, chưa phát hiện bất thường, anh nhìn cậu.

" lên trên đó, nhẹ thôi" cậu hiểu, kêu anh lên chỗ cậu hái thảo dược mới nãy.

Đông Xuyên ôm cậu nhảy lên hõm đá, thả cậu xuống.

Được thả ra, cậu dán tai vào vách đá.

" tướng…" Lý Tùy còn chưa kịp nói đã bị tướng quân nhà mình giơ tay lên cắt ngang.

" ngươi ở đây với cậu ấy" nói xong định đi theo âm thanh rất nhỏ anh vừa định thần nghe được, có lẽ đây là nguyên do mà khỉ con nói với anh.( ĐHM: không phải khỉ con, ĐX: ừm, là túc phụ)

" không được, tôi không sao, huynh mang theo huynh ấy" cậu nhanh lẹ bắt lấy tay anh, nhìn anh kiên quyết nói.

" … được, cậu ngồi im đây, không được di chuyển" anh nghe cậu, vì không rõ tình huống, vừa không muốn cậu gặp chuyện nên mới kêu Lý Tùy ở lại, nhìn cậu như vậy, chắc cậu biết còn chưa có gì, sợ mình qua bên kia còn nguy hiểm hơn, cảm giác khác lạ trong lòng kia càng lớn hơn rồi.

" họ phá núi, cẩn thận " cậu dán vào tai anh nói nhỏ, cậu cũng không nói ai phá núi, nhưng chắc anh sẽ hiểu.

" ừm, Lý Tùy đi" lỗ tai tô tô lên, nhanh chóng dẫn Lý Tùy qua bên kia núi.

Thấy hai người đi rồi, cậu nghe lời ngồi im đó, những lúc quan trọng cậu sẽ không bướng bĩnh.