Chương 12: Bôi thuốc

Đông Xuyên vừa di chuyển vừa nghĩ rất nhiều, nếu người phá núi là Man quân… sợ rằng tình huống rất đáng sợ, sau khi xác định tình huống, không đánh rắn động cỏ, trở về thương thảo kế để đánh vỡ mưu đồ của quân Man.

Càng đi tới anh càng nghe thấy âm thanh kim loại va vào đá, còn có… ra hiệu dừng lại với Lý Tùy, nằm úp xuống mặt núi, cố gắng nghe tiếng nói chuyện mơ hồ xen lẫn với tiếng boong boong kia.

" lẹ cái tay lên, nhanh chóng… 5 ngày, mở rộng thông đạo… 5 người đi song song"người bên dưới không sài tiếng hán, nhưng giọng nói ồm ồm đó nghe vào là biết, Đông Xuyên nghe hiểu được loáng thoáng, vì anh từng được học tiếng Man.

" lần này nhờ có… Ma La… … kế sách quỷ quyệt… "

" gián điệp… Đông… …"

Càng nghe anh càng lạnh người, giơ tay với Lý Tùy, anh nhẹ khinh thân quay trở lại, người bên dưới vẫn hăng say làm việc, giống như chắc ăn rằng chẳng ai nghe thấy.

Lý Tùy cả đoạn đều không lên tiếng, hắn cũng nghe được, lần này sợ rằng sẽ thấy máu, doanh trại Tây Bắc cũng phải nhuộm đỏ một chút huyết.

Cậu đang ngồi trong hẽm đá khuất ban nãy, nghe tiếng động nhẹ thì hơi rút đao ra khỏi vỏ.

" là tôi" anh nghe tiếng ma sát của vũ khí rút ra khỏi vỏ, cũng hiểu cậu biết cảnh giác, hài lòng lên tiếng.

" phù… sao…" cậu tính nói thì thấy anh đưa tay lên môi mỏng của mình, ý bảo cậu đừng nói.

Anh tiến lên ôm cậu, đi trở về, một đường về tới doanh địa mới thả cậu xuống.

" đi theo tôi, đừng nói gì cả" Đông Xuyên nắm lấy tay cậu kéo đi.

Cả đoạn đường nhìn anh mặt trầm như nước, cậu nghĩ thầm chuyện xấu nhất cũng đúng rồi, không nói gì theo anh đi vào lều trướng to nhất nằm ở trung tâm doanh địa.

Sa bàn địa hình, bản đồ lục địa,… cậu nhìn tới đâu mắt sáng tới đó, nhưng ngẫm nghĩ tình hình còn căng thẳng, theo anh đi ra phía sau, thì ra anh ở đây.

Đông Xuyên xem thấy ánh mắt sáng rọi của cậu khi bước vào trướng, cả người ánh lên cái vẻ hận không thể sờ một cái, anh cười thầm, tâm tình trầm trầm cũng thả lỏng bớt, cứ thể dẫn cậu vào nội phòng của anh, nơi chưa từng có ai vào ngoài Lý Tùy, để cậu ngồi lên giường anh, nơi chưa từng có ai dám ngồi lên ngoài anh.

Lý Tùy nhìn một loạt hành động của tướng quân nhà mình mà ngơ ngơ, hắn theo tướng quân bao năm rồi, sao lần này xem không hiểu vậy cà, nhưng cũng không dám nói gì, đứng một bên đợi.

Cậu ngồi đó, nhìn anh lụm lọi gì đó, đi tới, ngồi xuống bên giường.

" tay"

" a… tay…" cậu ngu ngơ đưa tay ra.

Thì ra là bôi thuốc cho mình sao, nhìn lạnh lùng như vậy mà cũng biết quan tâm, cậu ngơ ngơ để anh bôi thuốc, khoé miệng không hiểu mà giương lên.

" tay kia nữa"

" a vâng…"

Lý Tùy chấn kinh rồi. Nhìn hai người đang hỗ động ở kia mà trứng lớn mắt, lão thiên.

" chân nữa, để lên đây"

" ừm… chân không sao"

" để lên, cả hai" không cho phản bác.

" vâng…" rất hung, nhưng cũng thật dịu dàng nga.( con trai, muốn gả đi sớm sao)

Đông Xuyên cởi giầy của cậu ra, để một bên, tính vén ống quần lên thì…

" Lý Tùy" anh kêu một tiếng, nhướng mày lên, ý bảo quay chỗ khác.

Lý Tùy theo anh bao lâu, sao không hiểu chứ, rối bời mà quay mặt đi, đưa lưng về phía hai người, thâm tâm vì liệt tổ liệt tông Đông gia mà rơi lệ, thì ra tướng quân không thích nữ nhân, dù biết sợ rằng Đông gia sẽ tuyệt hậu, nhưng ở bên tướng quân 15 năm, năm nay tướng quân đã 28 tuổi rồi, vẫn phòng không chiếc bóng, thánh địa nam nhân lần đầu có một người khác bước vào là hắn, nhưng ngồi được trên giường của tướng quân, còn được tướng quân dịu dàng quan tâm, liệu có ai…

Hai người kia không hay biết nội tâm thiếu nữ của Lý Tùy đang rơi lệ thương cảm, vẫn, bôi thuốc thì bôi thuốc, cười ngây ngô thì cười ngây ngô.

Bản thân Đông Xuyên chưa hiểu lắm những việc mình đang làm, tiểu Mặc cũng chưa hiểu lắm cảm giác ấm áp trong lòng là gì.

" xong rồi" kéo xuống ống quần, che đi đôi chân nhỏ gầy trắng noãn, che lại cảm giác tràn đầy trướng trướng trong tâm.

" cảm tạ" cậu hé ra đôi môi cười nói, mắt cong cong.

" cậu tên gì" Đông Xuyên nhìn vào mắt cậu hỏi, ánh mắt dịu dàng cả anh cũng không biết.

" Đ… Hàn Mặc, huynh có thể gọi tôi là tiểu Mặc" mém chút đã nói lộ ra họ tên thật của mình, Định Hà Mặc ngươi thiệt không có tiền đồ, mới được ng ta quan tâm, nhìn dịu dàng chút thôi đã muốn bán mình cho người, a phi phi.( con trai tiêu đời)

" tiểu Mặc, sự việc hôm nay ngoài đệ còn ai biết nữa không?" Đông xuyên nhìn cậu hỏi.

" không có, hôm nay vì muốn hái thảo dược này mới leo lên đó, thì nghe một tiếng trầm đυ.c chấn động ngọn núi, nghe như là ai đánh thuốc nổ, thật sự là Man quân sao…" cậu kể lại tình hình rồi hỏi nhỏ.

" ừm" Đông Xuyên không giấu cậu, dù sao nếu không có cậu, sợ rằng…, sự việc anh không dám nghĩ.

" làm sao có thể, nếu để họ đào xong trong im lặng…" cậu sợ run.

" sẽ không" Đông Xuyên cắt ngang lời cậu, ánh mắt không tha nghi ngờ nhìn cậu.

" ừm… tôi phải về, sư phụ sẽ lo" cậu phải trở lại.

" chuyện này, nếu được đệ đừng nói với ai, trong doanh, có gián điệp…" Đông Xuyên kéo cậu lại.

Lý Tùy trố mắt chó, tâm nghĩ, thôi xong, tướng quân thật sự động lòng.

" cái gì cơ… gián điệp… thảo nào…" cậu lấp bấp rồi, bảo sao đám man rợ kia biết cái trò đào núi bò như chuột kia chứ, phải hiểu rõ địa hình bên ta, tính toán vị trí rõ ràng, nơi nào địa hình núi đã đủ vững chắc để chứa đυ.ng một đường hầm bên dưới, nếu chọn không đúng, núi sập, không đợi cậu báo tin, bên này cũng sẽ biết, còn chưa kể đào núi khó khăn, tốn nhân lực, núi sập, tổn thất không nổi, còn phải tính toán nơi khuất mắt quân ta, giấu được thân hình to lớn của Man quân, còn một phát đâm thẳng vào cảnh nội nước ta…

" sao vậy" Đông Xuyên thấy cậu suy tư thì hỏi.

Cậu nói suy nghĩ đó cho anh, Đông Xuyên nghe xong cũng nhăn chặt mày.

" chuyện này, đệ sẽ nói cho sư phụ" cậu nhìn anh chắc chắn nói.

" ngươi…" Lý Tùy gấp. Đông Xuyên ngăn lại hắn.

" tại sao" Đông Xuyên không nghĩ cậu không biết tầm quan trọng của chuyện này, có thể suy luận nhiều như vậy, chứng tỏ cậu có hiểu biết về những thứ như này.

" sư phụ là người thân duy nhất của đệ, ông là một thầy thuốc, hành y tế thế cứu người, đi nam qua bắc" cậu nhìn thẳng vào anh nói.

Đông Xuyên nhìn cậu, một hồi lâu.

Cậu nhìn anh, cũng không nói nữa.

Lý Tùy vò đầu bứt tóc.

" vậy hai người đến đây đi" để một người nữa biết, giữ cậu lại bên mình.

" được…" cậu hiểu anh đã đủ nhượng bộ, hơn nữa, ở dưới mí mắt anh, cũng an toàn.

" Lý Tùy, đưa đệ ấy về" Đông Xuyên nhìn cậu nói với Lý Tùy.

Lúc hai người gần ra khỏi trướng,

" Lý Tùy, biết dùng lý do gì rồi chứ?"

" thưa tướng quân, thuộc hạ hiểu" Lý Tùy căng da đầu.

" đi thôi, đưa người về an bài cho tốt rồi quay lại tìm ta"

Nhìn hai người đi xa, anh quay qua nói với tướng sĩ canh bên ngoài,

" đi tìm Diệp Ly tới đây" nói rồi đặng quay về trướng, đứng bên sa bàn nhìn địa hình Tây Bắc. Nghĩ lại ánh mắt của tiểu Mặc lúc nhìn thấy cái này, anh cười nhẹ, cậu thích chiến trường, rất tốt.( con trai ta đó)

" tướng quân" Diệp Ly đứng ngoài nói.

" vào đi" giọng anh truyền từ trong ra.

" tướng quân có gì an bài" Diệp Ly bị gọi riêng cũng không sợ hãi gì nhìn anh hỏi.

" Diệp Ly" Đông Xuyên gọi một tiếng, mắt vẫn đang xem địa hình.

" vâng tướng quân" Diệp Ly căng thẳng, lần đầu nghe anh gọi kiểu này, thì ra Đông tướng quân nổi danh đại lục là như vầy.

" ngươi là người của ai" anh biết mà vẫn hỏi.

" là người của bệ hạ thưa tướng quân" Diệp Ly nói.

" Diệp Ly" Đông Xuyên lại gọi một tiếng, tiếng này nặng hơn tiếng trước.

" vâng thưa tướng quân" Diệp Ly đổ mồ hôi, khí thế này…

" ta sẽ không hỏi ngươi là người của ai, ta hỏi, ngươi muốn ai lên làm hoàng đế" Đông Xuyên vẫn trầm trầm nói.

" tại hạ…" Diệp Ly sợ run.

" Diệp Ly" Đông Xuyên lại gọi, giống như vạn quân đánh vào lòng đối thủ, không dung ngăn cản.

" tại hạ muốn Mặc quốc là của họ Mặc" Diệp Ly cắn răng nói.

" ngươi rất thông minh" Đông Xuyên cười.

Nhưng mà Diệp Ly cười không nổi, hắn bại rồi, bại trong tay chiến thần của đại lục, cũng không oan.

" trong doanh có gián điệp của Man quân" Đông Xuyên lời ít ý nhiều nói.



Tiếp đó hai người ở trong trướng nói rất lâu, lúc đi ra còn thấy Diệp đại quân sư lấy tay áo lau mồ hôi, một bộ mới đánh trận trở về.

May mắn, Đông tướng quân là người Mặc quốc Diệp Ly nghĩ.