Chương 12

Sau khi Tử Đồng dọc theo cây cầu rời đi, bắt một chiếc taxi ven đường.

"Đồng Hợp Uyển... đường Lam Thiên, cảm ơn."

Tử Đồng cố gắng giữ bình tĩnh, giọng nói vẫn có chút run rẩy.

"Cô ơi, thân thể không khỏe sao?"

Lái xe liếc mắt nhìn Tử Đồng qua kính chiếu hậu đang khoanh tay, cả người run lẩy bẩy, quan tâm nói.

Tử Đồng mấp mím môi, lắc đầu, cũng không trả lời.

Sau khi cô xuống xe, đột nhiên vang lên tiếng chuông di động, Tử Đồng cả kinh, run rẩy cầm lấy điện thoại, nhìn trên màn hình di động hiện lên ba chữ "Chị Lăng Linh", nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

"Vâng... mới mở cửa, không cần lo lắng đâu..."

Tử Đồng tận lực để âm điệu của mình thật bình thường, nhưng vẫn bị Lăng Linh nhạy cảm phát giác ra.

"Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Lăng Linh lo lắng hỏi.

Tử Đồng biết lúc này âm điệu mình có vấn đề, vì vậy tùy tiện tìm một cái cớ.

"Nga, mới vừa rồi trên xe đυ.ng phải tên biếи ŧɦái háo sắc, có chút sợ hãi..."

Lăng Linh vừa nghe, nhất thời lửa giận bốc lên ngùn ngụt.

"Hình dáng ra sao? Chạm vào người em sao?"

Ngày mai sẽ phát động tổ phong hóa đi lùng tên sắc lang này mọi phương, không thể để Giản Ngải lo lắng sợ hãi oan uổng được.

"Xong rồi, chị không cần quá mức lo lắng, em cũng là cảnh sát mà..."

Tử Đồng cười nói.

Sau khi đóng cửa lại, Tử Đồng đứng tại cửa tối đen một mảnh, đột nhiên ôm hai cánh tay ngồi xuống, cả người run rẩy.

----------------

"Tôi không muốn suốt ngày cứ dính cứng ngắc bên người tôi như vậy..."

Mười tám tuổi, Âu Niệm Tuyết đủ để làm người kinh diễm không nhịn được hét lên với cô gái đi theo sau mình.

Cô gái lắc đầu, theo sau Âu Niệm Tuyết vẫn không lên tiếng, vẻ mặt hờ hững, tựa như không thèm lắng nghe lời Âu Niệm Tuyết.

Âu Niệm Tuyết thấy không có biện pháp với cô, có chút bất đắc dĩ đỡ trán, sau đó nói với cô gái.

"Cô nghỉ một ngày thôi được không? Tôi muốn cùng bạn trai hẹn hò, cô cũng muốn bám theo, chẳng phải mất hứng sao?"

Chỉ cần Âu Niệm Tuyết vừa ra khỏi biệt thự, ngay cả vô nhà vệ sinh ở trường, cô gái này cũng nhất định đi theo, sau đó yên lặng đứng đợi trước cửa, cứ như sợ nàng bị nước bồn cầu giật trôi mất vậy, Âu Niệm Tuyết không thể nhịn được nữa, mắng cũng mắng rồi, dỗ cũng dỗ luôn, chỉ còn chưa động thủ, bây giờ thậm chí ngay cả hẹn hò cũng muốn bám theo, nàng cũng sắp hỏng mất.

Cô gái chỉ mím môi hơi ủy khuất, sau đó lên tiếng.

"Lão gia để cho tôi phải bảo vệ chị mọi nơi mọi lúc."

Thanh âm của cô nghe rất êm tai, có chút linh hoạt kỳ ảo, như thanh âm tốt đẹp đến từ một nơi xa xăm, nhất thời để Âu Niệm Tuyết có chút hoảng hốt.

Cô bé rất ít nói, cơ hồ có thể liên tiếp mấy ngày cũng không lên tiếng, giống như con ma vậy cứ ở bên cạnh Âu Niệm Tuyết, bất luận Âu Niệm Tuyết có la mắng cô ra sao, cô đều vẫn xem lời Âu Niệm Tuyết như không khí được, sau đó tiếp tục đi theo, Âu Niệm Tuyết thấy mình đứng trước cô gái này, giống như một tên hề đang nhảy nhót, nhận thức đó khiến nàng cảm thấy hết sức khó chịu.

Chỉ có điều, Âu Niệm Tuyết cũng không ghét cô gái này lắm, thậm chí có chút thích thú, nguyên nhân có thể là do tướng mạo của cô bé, rất xinh đẹp làm người hài lòng, ngoại trừ coi thường mệnh lệnh không đi theo nàng ra, thì những phân phó khác cô đều tận lực đi làm. Bất luận trong trường đeo cặp xách giúp nàng, hay bên ngoài làm chân chạy vặt cho nàng, cô đều làm hết, hiệu suất lại cao. Nhưng mà...

"Em gái em đây hả?"

Lúc này Carl bạn trai Âu Niệm Tuyết nghi ngờ hỏi.

Âu Niệm Tuyết quyệt miệng.

"Không phải, vệ sĩ riêng của em."

Carl giật mình, không thể tin nhìn cô gái yên lặng đứng bên cạnh Âu Niệm Tuyết, bộ dạng trẻ như vậy, nhiều nhất cũng mới mười sáu mười bảy đi?

"Em đừng nói đùa, nhìn cô bé còn nhỏ tuổi hơn cả em."

"Đúng a, cô ấy mới mười lăm."

Âu Niệm Tuyết vô tình nói.

Carl càng kinh ngạc.

"Nhà các em đây là thuê trẻ em làm công, là hành vi phạm pháp đó..."

Carl học chuyên ngành luật, hết sức không đồng ý.

Âu Niệm Tuyết càng xem thường, dù nàng không hỏi đến chuyện trong nhà, nhưng ít nhiều gì cũng biết nhà mình dựa vào gì để kiếm sống, khi còn bé nàng còn có chút sợ hãi, nhưng khi lớn lên rồi cũng thành thói quen, chỉ cần mắt mình không nhìn thấy gì thì sẽ yên tĩnh thôi.

Cuộc hẹn này, Carl và Âu Niệm Tuyết ra về trong không vui, chủ yếu là do cô gái như cái tượng thạch cao này theo bên người Âu Niệm Tuyết, không có một tiếng động.

Cô thấy ánh mắt Âu Niệm Tuyết tức giận nhìn mình, cô cũng bất đắc dĩ cùng ủy khuất, cô đã tận lực che giấu khí tức thể hiện sự tồn tại của mình rồi, nhưng Âu Niệm Tuyết vẫn là nổi giận lên người cô.

"Đều tại cô."

Âu Niệm Tuyết tức giận mắng cô gái.

Cô gái gật đầu, sau đó thẩn thờ nói.

"Tôi xin lỗi."

Âu Niệm Tuyết nghe thấy cô xin lỗi, ngược lại càng tức giận.

"Cô xin lỗi thì có ích lợi gì?"

Dù cũng không phải nàng rất thích bạn trai mình, chỉ là cảm thấy trong cuộc sống trống trãi cần có người bầu bạn thôi, nhưng nghe cô bé nói xin lỗi, ngược lại nàng càng cảm thấy có chút khó chịu, thật cứ như cô bé hiểu lầm nàng rất quan tâm đến người bạn trai đó vậy.

Cô gái càng mờ mịt ủy khuất, bây giờ cô hận biết bao mình không có phép tàng hình, như vậy Âu Niệm Tuyết sẽ không ngại ngùng việc có mình đi theo.

Âu Niệm Tuyết thấy cô một bộ rất ủy khuất, lại phải giả bộ bộ dạng lạnh lùng lão luyện, có chút mềm lòng.

"Được rồi, sau này cách xa tôi một chút, tận lực không quấy rầy tôi là được."

Cô gái cũng gật đầu, bày tỏ cô sẽ làm theo, nhưng mà...

Bởi vì dáng dấp cô bé xinh đẹp rất tinh xảo, muốn cho người khác khinh thường sự tồn tại của cô, hầu như là chuyện không thể, chỉ cần là bạn Âu Niệm Tuyết, đều sẽ tiến lên hỏi Âu Niệm Tuyết.

"Cô gái xinh đẹp người Châu Á sau lưng cậu là ai vậy?"

Âu Niệm Tuyết là một trong số những hoa khôi của trường đại học Columbia, người theo đuổi cô liên tục đếm không xuể, nhưng Âu Niệm Tuyết vẫn giữ mình rất tốt, ngoại trừ thử quen với vài nam sinh hợp mắt, thì chuyện tiến hơn một bước cũng chưa từng làm, trừ việc là do nàng không thích, thì còn có những nguyên nhân khác, đó là cô gái bên cạnh này, bất luận đi đến đâu cũng đều theo sau lưng nàng, nàng ngay cả nếu có lòng muốn làm cũng không cách nào mà làm...

"Nghe nói bây giờ con đang quen cậu ấm Hitle, là thật sao?"

Ngày này, Âu Trạch đến New York thăm nàng, đang nói chuyện phiếm bỗng hỏi đến chuyện này.

Hitle là con trai tổng tài một trong một trăm xí nghiệp mạnh trên toàn thế giới lúc trước, cũng là người thừa kế tương lai, chỉ cần là chuyện có lợi cho nhà họ Âu, Âu Trạch đương nhiên sẽ hỏi đến.

"Hôm qua mới chia tay."

Âu Niệm Tuyết giận dỗi nói, nàng không cần suy nghĩ cũng biết là ai đã cáo mật.

Âu Trạch cau mày. "Sao lại chia tay?"

Âu Niệm Tuyết ung dung nói.

"Con với hắn không hợp tính."

Sau đó chuẩn bị nghênh ngang rời đi, nàng điện thoại ngay bây giờ chia tay với Hitle.

Sau khi Âu Trạch nghe thấy lời Âu Niệm Tuyết, giận đến độ râu cũng lệch đi, nổi giận nói.

"Vừa vặn, con lớn của Mạch thị bày tỏ rất có hảo cảm với con, con không ngại thì thử quen nhau với cậu ta đi?"

Dù Mạch thị không bằng được Thất Liên Hội, nhưng tài lực ở Kinh Cảng thành vẫn là rõ như ánh nắng ban ngày, chỉ cần làm thông gia với Mạch thị, Âu gia liền có thể chống lại Lăng gia, thậm chí vượt qua Lăng gia, như vậy đứng đầu Kinh Cảng thành liền chắc chắn là Âu gia.

"Nếu cậu ấm Mạch gia thay đổi tính tình, con sẽ thử qua lại với hắn."

Âu Niệm Tuyết tức giận nói, sau đó giận đùng đùng rời đi.

Không phải nàng thích nữ giới, chỉ là cảm thấy Âu Trạch muốn đem hôn nhân của nàng làm công cụ đổi chát lấy lợi ích, nàng đã hết sức chán ghét, chỉ cần nàng có qua lại với những tên con trai có tiền, Âu Trạch liền sẽ hỏi đến.

"Có phải cô đem chuyện tôi quen nhau với Hitle nói cho ông ấy biết?"

Âu Niệm Tuyết đến phòng cô gái hỏi.

Cô gái gật đầu, chỉ cần là chuyện lão gia hỏi, cô đều sẽ trả lời không sót một chữ, đây cũng là chức trách của cô, cô không có biện pháp tránh được.

Âu Niệm Tuyết thấy cô gái thừa nhận, nhất thời giận không thôi, tát vào mặt cô gái, nàng cảm thấy người mình tín nhiệm nhất lại phản bội mình, trong lòng phẫn hận đồng thời xuất hiện.

Trên gương mặt trắng nõn của cô gái nhất thời xuất hiện dấu tay đỏ âu, nhưng mặt cô vẫn không biến sắc nhìn Âu Niệm Tuyết, vẻ mặt cũng không có bất kỳ động đậy.