Chương 5

Lúc này Âu Trạch phải nằm thêm trong phòng hồi sức, nên Âu Dịch đề nghị ngày mai Âu Niệm Tuyết hãy đến thăm, và đưa nhóm người của nàng về chỗ Âu gia sống trên bán đảo Thiển Thủy.

Âu Niệm Tuyết nhìn đường phố xa lạ và những ngôi nhà chọc trời chợt lóe lên bên ngoài cửa xe, tâm tình của nàng có chút phức tạp.

"Anh hai, Kinh Cảng thành đã thay đổi rất nhiều..."

Âu Niệm Tuyết trầm tư nói với Âu Dịch.

Âu Dịch ngồi đối diện Âu Niệm Tuyết, chỉ cười cưng chiều với cô, nói.

"Thật ra chúng ta cũng có biến đổi rất lớn, ba đã cho sửa sang nhà cửa lại toàn bộ."

Âu Niệm Tuyết nghe vậy, khẽ nhíu mày.

"Vậy sao! Vậy lúc về đến nhà, anh hai phải dẫn em với Jeff đi thăm quan đó."

Vừa nói, Âu Niệm Tuyết vừa thân mật khoác tay Jeff ngồi bên cạnh, cũng tựa đầu lên bả vai hắn.

Jeff cuối đầu nhìn Âu Niệm Tuyết, cười với nàng, siết chặt vòng tay ôm chặt lấy nàng, nhìn qua hai người rất ngọt ngào.

Khi chiếc xe nhỏ lái vào cửa nhà họ Âu, Âu Niệm Tuyết có chút kinh ngạc, đây cũng không chỉ đơn giản là sửa sang lại, mà là cho xây lại mới đúng, nhìn qua sân sau gần như là một khu rừng rậm nguyên thủy, mà phía sau khu rừng chính là bãi biển riêng thuộc về nhà họ Âu, ngôi nhà của Âu gia nguy nga lộng lẫy, hệt như cung điện Châu Âu vậy.

Chập tối, Âu Dịch sắp xếp phòng cho Jeff, Âu Niệm Tuyết thế nhưng nói với Âu Dịch.

"Anh hai, thôi khỏi, em với Jeff ngủ chung phòng được rồi."

Nói xong, không để ý nét mặt ngạc nhiên của Âu Dịch, liền kéo Jeff về phòng mình, lưu lại Âu Dịch cùng Thanh Phong đứng ngoài hành lang nhìn thất thần bóng lưng bọn họ rời đi.

Phòng Âu Niệm Tuyết được đổi thành căn phòng trong, bên trong rất tiện nghi thứ gì cũng có, dù là phòng khách rộng rãi hướng về ánh mặt trời hay phòng thư giãn hướng biển hay phòng ngủ, cũng đều dựa theo sở thích của Âu Niệm Tuyết mà thiết kế, nhưng Âu Niệm Tuyết cũng không có lấy một nét thưởng thức...

Jeff bị kéo về phòng, trực tiếp đến cửa phòng ngủ thì bị Âu Niệm Tuyết đóng cửa, hắn vừa bị Âu Niệm Tuyết không chút lưu tình đẩy ra ngoài, sau đó hắn bắt đầu lấy dụng cụ điện tử mang theo dò xét trong phòng một cách tự nhiên.

"Cô Âu, trong phòng không có bất kỳ thiết bị nghe lén hay camera, an toàn."

Đại khái qua nửa giờ, Jeff thu hồi máy, nói với Âu Niệm tuyết đang ngồi trên sô pha nắm lấy vành tai trầm tư.

Lúc này sắc mặt Âu Niệm Tuyết u ám, hoàn toàn không còn thấy vẻ lanh lợi vui tươi khi gặp Âu Dịch, nàng chỉ gật đầu với Jeff, sau đó ngẩng đầu nói.

"Hôm nay biểu hiện của chúng ta thế nào?"

Lúc này Jeff cũng tùy ý ngồi ngồi lên sô pha đối diện Âu Niệm Tuyết, cười nói.

"Đương nhiên hoàn hảo, chỉ là cũng phải quan sát ba với anh cô một thời gian dài mới có thể đưa ra kết luận sau cùng."

Lúc này, Âu Niệm Tuyết đột nhiên nói.

"Nhưng mà tôi thấy sắc mặt Thanh Phong không được tốt lắm, cậu trích ra một ít thời gian đi an ủi hắn, tránh cho hắn ăn dấm chua."

Âu Niệm Tuyết cũng không muốn đến thời điểm mấu chốt lại gặp phải sai lầm đến từ Thanh Phong.

Jeff nghe vậy, mặt lộ chút khó xử.

"Cô Âu, dù tôi là Gay, nhưng tôi vẫn không thể chịu được giọng nói buồn nôn của hắn, tiếp xúc lâu dài sẽ ảnh hưởng tuổi thọ đó."

Jeff bất mãn nói, tuy tướng mạo Thanh Phong phần nhiều thanh tú, khí chất đầy vẻ chịu đựng, nhưng giọng nói khàn khàn như người già của cậu ta lần nào cũng làm cho hắn nổi da gà đầy người.

"Đợi tôi lên cai quản Thất Liên Hội, tôi sẽ không để Thanh Phong lại đến gần cậu, bây giờ tạm thời ủy khuất cậu vậy."

Âu Niệm Tuyết cam kết, bây giờ không thể thiếu một trong những nhân vật then chốt như Thanh Phong, huống hồ hắn còn là một trong những phân đường Thất Liên Hội trong tối mà nàng duy nhất nắm giữ được, nếu không có hắn, kế hoạch của nàng sớm đã bại lộ, càng không thể nào tiến hành được.

Lúc này, điện thoại Jeff nhận được tin nhắn, vừa nhìn tên người gửi hắn liền mở tin kiểm tra, sau đó thần sắc phức tạp nói với Âu Niệm Tuyết.

"Cô Âu, đội tình báo nhà An Đức Mỗ bên Hàn Quốc đã lấy được nguồn tin chính xác, có thể liên quan đến người mà cô cần tìm."

Trong lòng Âu Niệm Tuyết run lên, nhưng sắc mặt nàng vẫn không đổi hỏi.

"Nguồn tin gì?"

"Theo nguồn tin cho biết, sáu năm trước ba cô từng ở Hàn Quốc chi một khoản tiền lớn giúp một cô gái phẫu thuật phục hồi toàn thân khỏi sẹo, nghe nói phẫu thuật rất thành công."

Jeff đem nội dung tin nhắn thuật lại cho Âu Niệm Tuyết nghe. Âu Niệm Tuyết kinh hãi.

"Ý cậu là, cô gái đó có thể là cô ấy?"

Jeff buông tay.

"Thật ra người bên phía An Đức Mỗ cũng chưa dám khẳng định, nhưng đặc trưng của cô gái kia ngược lại bọn họ điều tra được, trước khi phục hồi, má trái cô ấy có một vết hồng nhạt, một vết thẹo dài rõ rệt, từ khóe mắt dọc đến sau tai, giống với bức hình mà cô đã cung cấp."

"Vậy vết thẹo đó trên mặt cô ấy có phải... đã không còn?"

Lúc nói chuyện, đôi môi Âu Niệm Tuyết cũng khẽ run rẩy theo.

"Không chỉ trên mặt không còn vết thẹo, mà các vết thẹo trên toàn cơ thể cũng hoàn toàn biến mất."

Jeff khẳng định nói.

"Hai người đã sáu năm không gặp, cô còn nhận ra được cô ấy không?"

Dù sao người kia lúc đó bất quá chỉ mới mười bảy, dựa theo tuổi tác bây giờ cũng đã hai mươi ba rồi, bất luận ngũ quan hay là khí chất, có lẽ đã thay đổi không ít, huống hồ còn trải qua cuộc phẫu thuật lớn như vậy.

Âu Niệm Tuyết siết chặt tay, hỏi.

"Vậy cô ấy có làm phẫu thuật thẩm mỹ không?"

"Điều này ngược lại không có, lấy dung mạo trong hình, cô ấy trời sinh đã là mỹ nhân, không cần phẫu thuật thẫm mỹ."

Phía tình báo nhà An Đức Mỗ cũng không truyền ra tin tức người kia phẫu thuật thẩm mỹ.

"Vậy thì tốt. Nhưng cho dù cô ấy có phẫu thuật thẫm mỹ đi nữa, tôi vẫn sẽ nhận ra."

Âu Niệm Tuyết khẳng định với Jeff, cho dù hóa thành tro, nàng cũng sẽ nhận ra, dù sao cô ấy đối với nàng đã không còn cách nào tách ra được.

"Nhưng mà sau khi chuyện thành công, hy vọng cô Âu chớ quên cam kết của cô với tiểu thư Ngả Luân."

Jeff nhắc nhở.

Âu Niệm Tuyết híp đôi mắt câu hồn đoạt phách của mình, khóe miệng nâng lên nụ cười xinh đẹp, sắc mặt mang theo từng nét quyến rũ, ngón tay nhẹ nhàng nhịp lên tay vịn sô pha, nói.

"Đương nhiên, tôi sẽ giữ đúng cam kết với tiểu thư An Đức Mỗ, tôi chẳng qua chỉ cần Tử Đồng thôi."

Thần sắc quyến rũ câu hồn của nàng để cho Jeff là gay nhưng vẫn kinh hoảng thất thần...

Vào lúc này, khu Bắc Ngạn là nơi phồn hoa nhất tại Kinh Cảng thành, trong một căn phòng sang trọng thuộc khách sạn quốc tế Weiss, có một cô gái tóc quăn dài màu sợi đay, kiều mị mặt mũi tinh xảo đang ngồi trước bàn đọc sách, ngón trỏ nhẹ nhàng rê chuột, màn hình laptop nằm trên chiếc bàn kiểu lập tức xuất hiện một tấm hình.

"Lạc Khuynh Nhan..."

Lúc này đôi mắt xanh thẳm như biển sâu đang ngưng mắt ngắm nhìn bức ảnh, cô lẩm bẩm nói, mang theo tình yêu vô hạn.

Trên màn hình là ảnh hai người phụ nữ khí chất xinh đẹp, bối cảnh là bầu trời xanh biếc, cùng ruộng oải hương nhiều vô biên vô tận, hai người ôm nhau thân mật, sau đó hướng về ống kính lộ ra nụ cười ngọt ngào, mà một trong số hai cô gái có khí chất thoát tục trong hình chính là Lạc Khuynh Nhan mà cô ngày đêm mong nhớ.

Tấm hình này cô không dễ dàng gì mà có được, dù là hình hai người chụp chung, nhưng qua hình có thể nhìn thấy cô ấy có được hạnh phúc, cô cũng yên tâm, dù cô ấy không thuộc về cô, thậm chí đã đem cô quên lãng...

Không thể không nói, Thẩm Mộng Hi bảo vệ thông tin của hai người cực kỳ tốt, dù An Mộ Ca đã mời đến hacker, cũng chỉ có được một tấm hình hai người chụp chung thân mật.

Hiện tại gia tộc An Đức Mỗ đang suy yếu dần, ngoại trừ công tước An Đức Mỗ tân nhiệm xử lý công việc không thỏa đáng, còn là do người nhà An Đức Mỗ không đoàn kết, khiến cho lắm kẻ nhòm ngó nhà An Đức Mỗ có cơ hội. Dù An Mộ Ca sau khi lấy được di sản liền hoàn trả phần lớn cho người nhậm chức công tước, bản thân chỉ giữ lại một phần nhỏ, nhưng bọn họ chỉ biết tiêu pha, cho An Mộ Ca cảm giác như thể sau khi Tất Duy Tư người ràng buộc bọn họ qua đời, bọn họ liền có thể không chút kiêng kỵ.

Còn thị trường Trung Quốc, đã bị Thẩm Mộng Quân và Lục Chấn Thiên thâu tóm, khiến gia tộc An Đức Mỗ không có cách nào để đặt một chân vào, phàm là xí nghiệp có liên quan gia tộc An Đức Mỗ, đều sẽ bị Thẩm Thị Quốc Tế chơi xấu gạt bỏ, còn quan viên có liên quan An Đức Mỗ, cũng giống thế chịu áp lực từ Lục Chấn Thiên. Cộng thêm vào lúc này gia tộc An Đức Mỗ đã mất đi huy hoàng từng có trong quá khứ, nên rất nhiều thương nhân quan viên trước đây từng dựa vào nhà An Đức Mỗ đều không chút do dự lựa chọn vạch rõ ranh giới.

Cho dù Thẩm Mộng Hi đã bỏ qua cho gia tộc An Đức Mỗ, nhưng Lục Chấn Thiên và Thẩm Mộng Quân cũng không dễ dàng bỏ qua như vậy, huống hồ Thẩm Mộng Hi cũng chỉ mắt nhắm mắt mở, để mặc bọn họ diệt trừ thế lực An Đức Mỗ còn sót lại ở Trung Quốc. Bây giờ gia tộc An Đức Mỗ đã thu nhỏ thế lực lại trong Châu Âu, còn nền kinh tế của Pháp, chính là đã tạo thành thế chân vạc, dù sao lạc đà dù gầy thì vẫn so được với ngựa*, gia tộc An Đức Mỗ vẫn là một trong ba quý tộc lớn nhất cường thịnh nhất. Đương nhiên, nếu không có Tất Duy Tư khi còn sống để lại một lượng lớn tích cóp và các mối giao thiệp, thì gia tộc An Đức Mỗ đời nào gượng dậy được.

(*) Ý nói một người có sở trường, dù rơi vào hoàn cảnh thất thế, nhưng nếu luận về sở trường thì dù là người đắc thế mà chỉ là dân nghiệp dư thì vẫn không thể bằng.

Vốn, sau khi rời khỏi nông trường Hâm Nguyệt An Mộ Ca bắt đầu đi du lịch thế giới, nhưng gia tộc An Đức Mỗ lại lần nữa rơi vào khốn cảnh, để cho cô không muốn cũng phải trở về giúp công tước An Đức Mỗ mới nhậm chức chủ trì đại cuộc, cũng may công tước mới nhậm chức không phản đối cô như người trong gia tộc, cho cô lần nữa trở về ngôi nhà của gia tộc An Đức Mỗ, lại cũng cho cô lộ mặt trước truyền thông, cô đã không còn được tự do tự tại như trước đây, trước mặt có ống kính ràng buộc, chỉ là cô dựa vào năng lực và những gì Tất Duy Tư đã dạy khi còn sống để giải cứu gia tộc An Đức Mỗ.

Nhưng Trung Quốc, thị trường này đối với việc gia tộc An Đức Mỗ đặt chân vào lần nữa vẫn rất khó khăn, cũng may cô ở New York cô đã tạo hiệp ước với Âu Niệm Tuyết lúc mới quen biết.

-----------------------------------------------------------

Thanh Phong đường chủ của Thanh Đường (màu xanh dương), một trong ba ám đường Thanh, Lam (màu chàm, Tử (màu tím) (xem lại chú thích cuối chương 2 để biết thêm chi tiết).

Thiên hướng của nội dung phần 2 mình nhớ từng đọc hình như thuộc dạng có nhiều cung tâm kế. Nghe cung tâm kế là mình mợt 😔